Trương Phi dùng trí bắt Lưu Đại

Lưu Đại thân chinh dẫn một đám tàn quân tìm đường chạy trốn, đụng ngay phải Trương Phi chặn ngang đường rút, cuống lên định quay trở lại…

Lại nói Tào Tháo sau khi đánh thắng Lã Bố, lập tức mang Lưu Bị về Hứa Đô. Lưu Bị không cam chịu sống nhờ dưới trướng người khác, vận dụng kế giấu tài để mê hoặc Tào Tháo.

– Về sau, lấy cớ đi chặn đánh Viên Thuật, Lưu Bị đã trốn khỏi Hứa Đô, đánh bại Viên Thuật, giết Xa Trụ là tướng lĩnh của Tào Tháo, lấy lại Từ Châu, rồi lại kích động Viên Thiệu dấy quân đánh Tào Tháo. Tào Tháo nổi giận, một mặt thân chinh mang hai mươi vạn quân đón đánh Viên Thiệu, một mặt sai hai tướng Lưu Đại, Vương Trung mang cờ lệnh thừa tướng đi đánh Lưu Bị.

Lúc ấy đúng vào đầu mùa đông, tuyết bay lả tả. Hai bên đội mưa tuyết dàn thành thế trận. Quan Vân Trường cưỡi ngựa cắp đao ra đánh Vương Trung trước hết, chỉ vài hiệp đã bắt sống được Vương Trung ngay trên mình ngựa, rồi quay về trại của mình. Trương Phi (?- 221) thấy anh hai đã lập được công đầu trong lòng bỗng thấy bồn chồn, ngay sau đó đã nói với Lưu Bị:

– Để em đi bắt Lưu Đại về đây!

Lưu Bị nói:

– Lưu Đại cũng là chư hầu của một trấn, chớ có khinh địch!

Trương Phi cười nhạt bảo:

– Cái hạng ấy thì nhằm nhỏ gì! Em nhất định bắt sống nó về đây cho mà xem!

Lưu Bị nói:

– Chỉ e rằng tính em lỗ mãng làm nó phải thiệt mạng.

Trương Phi kêu lên:

– Nếu giết chết nó, em sẽ đền mạng!

Lưu Bị liền giao cho Trương Phi ba nghìn binh mã, Trương Phi lập tức cầm quân lên đường.

– Thấy Vương Trung bị bắt sống, Lưu Đại giữ chặt cổng trại không ló ra ngoài. Trương Phi ngày nào cũng đến trước cổng trại nặng lời mắng nhiếc. Biết là Trương Phi đã đến, Lưu Đại càng không dám ló mặt. Trương Phi mắng nhiếc như thế mấy ngày, vẫn chẳng thấy Lưu Đại ra khỏi cổng trại, định đánh vào cổng trại cũng không đánh được. Đang giữa lúc bồn chồn sốt ruột, bỗng nảy ra một diệu kế. Ông truyền lệnh cho toàn quân canh hai hôm nay sẽ đi cướp doanh trại của quân Lưu Đại, ban ngày lại ngồi trong trướng quân uống rượu vui chơi, uống đến lúc say khướt ra, cố ý moi móc thiếu sót của một tên lính ở trước trại, lệnh tả hữu đem hắn ra đánh một trận đòn đau, rồi đem trói gã ở trong trại và mắng:

Đọc thêm: Trương Liêu xử biến không kinh hãi

– Hừ! Cứ đợi đấy Đêm nay mà ta thắng trận trở về, ta sẽ lấy đầu ngươi để tế cờ!

Nói xong lại ngầm bảo tả hữu cố ý thả cho hắn trốn đi. Tên lính ấy chạy ra khỏi cổng trại, càng nghĩ càng tức giận, bèn lẻn sang trại quân của Lưu Đại, mật báo với hắn tin tức Trương Phi đêm nay sẽ đánh trại.

– Lưu Đại thấy tên lính này bị đánh sứt sát cả da thịt thế, nên đã tin vào điều mà hắn nói ra, mừng rỡ nói:

Được, hôm nay ta sẽ cho Trương phi nếm mùi đội quân mai phục của ta.

– Xong truyền lệnh bỏ trống doanh trại, toàn bộ quân lính mai phục ở ngoài trại, chỉ còn đợi Trương Phi xông vào, là ra tay “bắt ba ba êm trong vại”.

Đêm ấy, quả nhiên Trương Phi đã chia quân ra ba mũi, rải quân ra mà tiến, kỳ thực cánh quân ở giữa chỉ có ba mươi người, nhiệm vụ của họ là xông vào trại của Lưu đốt trại, còn người ngựa của hai cánh quân tả hữu thì vòng ra sau trại, chỉ chờ có ánh lửa đốt trại làm hiệu, sau đó sẽ đánh ép vào quân mai phục của Lưu Đại. Đến canh ba, Trương Phi thân chinh dẫn một đội quân tinh nhuệ, trước hết cắt đường rút lui của Lưu Đại. Ba mươi người của cánh quân giữa, quả nhiên đã vào được trong trại quân của Lưu Đại và đốt lửa lên. Bên ngoài trại, quân mai phục của Lưu Đại cùng lớn tiếng hò hét, đánh vào trong trại. Hai cánh quân của Trương Phi cũng xông lên cùng một lúc vây đánh quân mai phục của Lưu Đại. Quân của Lưu Đại lập tức bị rối loạn, không biết rốt cuộc Trương Phi có bao nhiêu binh mã, nên bốn phía tan hoang. Lưu Đại thân chinh dẫn một đám tàn quân tìm đường chạy trốn, đụng ngay phải Trương Phi chặn ngang đường rút, cuống lên định quay trở lại, chỉ đánh nhau mới có một hiệp, đã bị Trương Phi bắt sống. Quân lính còn lại đều bỏ giáo quy hàng. Trương Phi cử quân sứ phóng ngựa về Từ Châu báo tin thắng lợi.

– Lưu Bị cả mừng, nói với Quan Vân Trường:

Chú ba xưa nay vốn thô lỗ thế, hôm nay đã biết dùng mưu trí đánh trận rồi đấy, ta không còn phải lo ngại về chú ấy nữa.

5/5 - (5 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận