Tô Đông Pha là một nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông là người vô cùng tài năng nhưng lại rất kiêu ngạo. Song một lần nhận được bài học thấm thía, Tô Đông Pha đã trở nên khiêm nhường và từ đó luôn dạy bảo học trò của mình về cách đối nhân xử thế.
Một ngày nọ, Tô Đông Pha lên núi ngồi thiền với một vị cao tăng. Tô Đông Pha rất tự tin về khả năng thiền tập xuất sắc của mình. Khi thiền xong, ông kiêu ngạo hỏi vị cao tăng: “Ngài thấy dáng ngồi thiền của tôi ra sao?”. Vị cao tăng mỉm cười gật đầu khen: “Ngài ngồi thiền rất đẹp, trông giống như một vị Phật vậy, cao quý và trang nghiêm”.
Tô Đông Pha nghe thấy vô cùng phấn khích, vênh váo giảng giải cho vị cao tăng kia nghe về cách ngồi, tư thế này kia. Vị cao tăng chăm chú nghe và gật đầu mỉm cười. Khi Tô Đông Pha nói xong, vị cao tăng liền hỏi lại: “Vậy ngài thấy tôi ngồi thiền thế nào?“
Bản tính kiêu căng lại nổi lên cộng với tính hay giễu cợt, Tô Đông Pha nghĩ một lúc rồi cười phá lên nói: “Tôi nhìn thấy dáng ngài ngồi quả thật giống y như một đống phân bò”. Vị cao tăng nghe xong ngửa mặt lên trời cười, cũng không phản bác lại gì khiến cho Tô Đông Pha càng đắc ý.
Also Read: Lùi một bước trời cao biển rộng
Về nhà Tô Đông Pha hào hứng đem câu chuyện kia kể lại với em gái Tô Tiểu Muội của mình. Không ngờ nghe xong, Tô Tiểu Muội lắc đầu giễu cợt: “Anh thật là người không hiểu chuyện, em thất vọng về anh”.
Tô Đông Pha lúc ấy giật mình, lập tức nghiêm túc và hỏi cô em gái tại sao, Tô Tiểu Muội liền đáp: “Vị cao tăng ấy có một cái tâm bao dung như Phật nên mới nhìn huynh giống như Phật. Còn trong tâm huynh chứa toàn phân bò, rác bẩn nên mới nói vị cao tăng ấy như vậy đó!”. Tô Đông Pha nghe xong giật mình tỉnh ngộ, ngẫm lại mình và từ đó luôn tu dưỡng bản thân và trở thành một người tài đức vẹn toàn.
Ông dạy học trò mình rằng: Người có đức thì trong tâm chứa đầy thiện tâm, từ câu nói, ánh nhìn đều toát ra vẻ thuần thiện, nhìn người khác bằng lòng từ bi, hòa ái, trông thấy ai cũng giống như Phật, đều nhìn ra vẻ thánh thiện của người ta. Còn người tu dưỡng không đủ, đạo đức thấp thì trong tâm chứa đầy rác của lòng đố kỵ, tâm oán ghét, thói tự phụ, sự khoe khoang, một khi nhìn người khác thì chỉ thấy cái xấu xa, thấp hèn.
Tâm của bạn như thế nào sẽ quyết định cách bạn đối nhân xử thế ra sao bởi khi bạn chỉ trích người khác, soi mói cuộc sống của người xung quanh kỳ thực thường là do sự tu dưỡng của bản thân không đủ mà thôi.