Năm 1206 (năm thứ 2 niên hiệu Khai Hi Tống Ninh Tông thời Nam Tống) tướng Tống là Tất Tái Ngộ giao chiến với quân Kim.
Đánh nhau được một hồi lâu, Tất Tái Ngộ hạ lệnh cho quân lính lập tức rút lui về phía sau. Chủ tướng quân Kim cũng lập tức cho truy kích. Quân Tống quay lại đánh trả, rồi lại rút về doanh trại. Sau khi nghỉ ngơi khoảng hai tiếng, Tất Tái Ngộ lại hạ lệnh xuất kích. Cứ như thế, Tất Tái Ngộ thực hiện chiến thuật giằng co, xông ra tấn công một lát lại rút lui một lát, thoắt ẩn thoắt hiện khiến quân Kim vừa phải chống đỡ vừa truy kích, ăn ngồi không yên, sức tàn lực kiệt. Cứ cái kiểu đánh đánh nghỉ nghỉ như thế kéo dài đến tận lúc mặt trời lặn.
– Toàn thể binh sĩ hãy mang đậu thơm đã nấu hôm qua theo, chuẩn bị xuất kích – Tất Tái Ngộ phát lệnh xuất kích lần thứ năm.
Đọc thêm: Kế đánh chậm trống canh của Tào Hàn
Một lát sau, quân Tống lại tiến công nhưng vừa mới giáp trận lại đã giả bộ thua chạy. Kỵ binh Kim thừa thắng truy kích nhưng vừa mới đuổi được một đoạn thì ngựa chiến của quân Kim không chịu chạy tiếp nữa. Bởi đã phải chạy suốt cả ngày lại phải chịu đói nên vừa đến chỗ quân Tống rắc đậu thơm chúng liền cúi cả xuống liếm ăn.
– Lũ súc sinh chết tiệt này, có chạy mau không?
Lính Kim dùng roi tới tấp vụt xuống mình ngựa nhưng những con ngựa chiến đói khát này không chịu chạy nữa, cứ đứng ì một chỗ y như là đóng đinh xuống. Tất Tái Ngộ thấy mưu kế đã thành liền xua quân phản kích. Quân kỵ binh Kim chỉ còn nước ngồi trên mình ngựa bó tay chờ chết nên trong phút chốc đã bị giết không biết bao nhiêu mà kể.