Đám đông xem xung quanh ồ cả lên, có người nhận ra thằng bé thì bảo. Này nó là Phạm Thuần Nhược con trai của Phạm Trọng Yêm đấy…
Triều Tống có một vị quan tên là Phú Bật. Phủ quan của ông nguy nga tráng lệ vô cùng, gia tài của ông chất cao như núi, ngọc ngà châu báu không biết bao nhiều mà kể.
– Một hôm nhà Phú Bật có một người ốm chết. Phú Bật hạ lệnh chôn cất rất linh đình. Đám ma rất to: Một chiếc quan tài vừa to vừa nặng do tám người khiêng, theo sau là đội kèn trống tấu nhạc tang và bạn bè thân hữu chít khăn mặc áo tang, sau cùng là đội ngũ những người đi bê đồ táng phẩm. Đồ bồi táng toàn là bạc vàng, cái to cái nhỏ, cái tròn cái vuông, nhiều đến nỗi khiến người ta hoa cả mắt, chóng cả mặt.
Dân tình hai bên đường đến xem cũng khá đông, kẻ thì hiếu kỳ, người hâm mộ, kẻ thì tiếc rẻ, cũng có người chả biểu hiện gì…
– Lúc này trong số những người đi đưa tiễn đột nhiên có một thằng bé chừng mươi tuổi chạy đến chỗ đám đồ bồi táng lấy một cái, bẻ ra làm đôi và la toáng lên:
Đọc thêm: Phạm Thuần Nhân phát hiện lời khai giả
Các ông các bà xem này, ai cũng bảo nhà giàu nứt đố đổ vách hoá ra toàn là lừa đảo, những đồ này toàn làm bằng thiếc cả.
– Đám đông xem xung quanh ồ cả lên, có người nhận ra thằng bé thì bảo:
Này nó là Phạm Thuần Nhược con trai của Phạm Trọng Yêm đấy.
– Phạm Thuần Nhược vừa thông minh vừa tinh mắt, vừa nhìn một cái đã biết ngay đây là trò đùa. Trong đám người đưa ma lại có một đứa trẻ khác bước ra nắm lấy vạt áo Phạm Thuần Nhược mắng lớn:
Mày bị mù à sao dám chế giễu nhà tao?
– Mọi người nhìn xem hoá ra đứa trẻ này là con trai của Phú Bật. Phạm Thuần Nhược chỉ cười nhạt và nói nhỏ vào tai công tử:
Cậu hồ đồ thế. Cậu không sợ người khác nửa đêm đến đào trộm mộ à?
– Công tử họ Phú chợt hiểu ra ý tốt của Phạm Thuần Nhược.