Khổng Dung hùng biện thắng quan to

Khi mười tuổi, Khổng Dung theo cha đến Lạc Dương. Lúc ấy, ở Lạc Dương có một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy là Lý Nguyên Lễ, làm quan đến tư lệ hiệu uý (tương đương với thái thú). Do ông nhiều tài nghệ, đạo đức lại cao thượng cho nên người đến thăm lũ lượt không ngớt.

– Thế nhưng, phải là những bậc danh lưu xuất chúng trong xã hội hay người thân thích ruột rà của nhà ông, những người gác cổng mới báo cho vào. Khổng Dung mấy lần xin với cha cho đi gặp Lý Nguyên Lễ nhưng cha cậu lại e rằng cậu còn nhỏ dại, làm mếch lòng người ta cho nên chưa bằng lòng cho đi.

– Một hôm Khổng Dung giấu cha, một mình đến cùng nhà Lý Nguyên Lễ, đến trước mặt người gác cổng vái chào, nói gọn lỏn:

– Tôi là người họ hàng của Lý đại nhân, xin hãy để tôi vào!

Thấy Khổng Dung khôi ngô, lại tỏ ra biết điều lễ phép, xem ra có vẻ con nhà thư hương nên người gác cổng đã vào bẩm báo với Lý Nguyên Lễ.

Khổng Dung được mời vào phòng khách, Lý Nguyên Lễ thấy cậu bé này có vẻ xa lạ, liền hỏi:

Cháu với ta là quan hệ thế nào đây?

Khổng Dung đáp

– Dạ nói ra thì dài lắm ạ! Trước đây Khổng Tử là tổ tiên của cháu với Lão Tử có quan hệ với nhau, bởi thế giữa cháu với bác đương nhiên là có quan hệ chứ ạ!

Also Read: Khăn đầu Tổ Mậu quấn cây khô

Thấy cậu bé này ung dung đạo mạo, nói năng lưu loát, các quan khách có mặt không ai là không cảm thấy kinh ngạc. Lý Nguyên Lễ lại càng khen ngợi hơn ai hết:

– Nói năng giỏi lắm, đúng là một thần đồng?

Lúc ấy, người gác cổng đại vào báo: Đại trung đại phu Trần Vĩ tới!

Người có tên là Trần Vĩ đó khệnh khạng bước vào phòng khách nghe thấy mọi người đang ca ngợi một cậu bé không biết tên nào đó nên đã hỏi đó là chuyện gì. Mọi người đã kể lại với ông ta những điều Khổng Dung vừa nói, Trần Vĩ bình thản nói:

– Khi nhỏ khôn ngoan linh lợi, lớn lên chắc chẳng làm nên trò trống gì đâu.

Mọi người đều thấy ông nói năng có vẻ thô lỗ, nhưng cũng không dám bác lại. Sảnh đường im phăng phắc.

Khổng Dung rất ung dung trả lời lại Trần Vĩ.

– Cháu nghĩ rằng, khi còn nhỏ chắc hẳn Trần đại nhân rất thông minh linh lợi phải không ạ?

Trần Vĩ nghĩ bụng: Thế chẳng hoá ra nó dùng lời của ta để trị ta đó sao? Nó bảo mình lúc bé thông minh linh lợi, thì có nghĩa là hiện nay ta là cái thứ thối tha không làm nên trò trống gì ra hồn hay sao? Bất giác mặt hắn bỗng đỏ lựng.

Mọi người thấy một vi đại quan mà phải thua một đứa trẻ ranh, trong lòng bỗng ran lên một tiếng cười thầm.

Mưu lược

5/5 - (5 bình chọn)
Bài viết này hữu ích không?
YesNo
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận