Lưu Siêu tự tay đi rót rượu mời, cùng Lục Kỳ uống lần từng chén. Mới uống được mấy chén, Lục Kỳ đã lảo đảo muốn say. Thuộc hạ của Lục Kỳ hiểu ý…
– Một ngày vào năm 446 (Năm Thái Bình chân quân thứ bảy – Bắc Ngụy Thái Vũ Đế), Thái Vũ Đế đang đưa tiễn một bộ tướng của mình ra nơi biên ải. Sau khi chúc đến chén rượu thứ ba, Thái Vũ Đế lớn tiếng nói với vị bộ tướng:
Lưu Siêu người rợ Hồ ở Lô Thủy, An Định (phía tây Trấn Nguyên tỉnh Cam Túc bây giờ) đang tụ tập để làm phản, đó là một nhánh của quân Hung Nô, hơn một vạn tên giặc cướp ngày ngày quấy nhiễu dân lành. Lục Kỳ chuyến này lên đường dẹp loạn, nhiệm vụ rất nặng nề.
– Nếu ta cho ngươi quá nhiều binh lĩnh, bọn Lưu Siêu sẽ biết mà chuẩn bị trước, liên hợp với nhau chống lại, ngươi sẽ rất khó mà đánh nổi; Nếu cho ngươi quá ít binh lính, thì lại không đủ sức dẹp loạn. Trong tình thế này, ngươi nên tùy cơ ứng biến, dùng trí mà đánh thắng Lưu Siêu mới là thượng sách.
Tuân lệnh! – Vừa dứt lời, Lục Kỳ đã nâng chén rượu của Thái Vũ Đế đưa mời uống một hơi cạn hết.
– Ngay hôm ấy, một mình một ngựa, Lục Kỳ đi đến chỗ Lưu Siêu đóng quân. Lưu Siêu thấy vậy, ngầm đắc chí trong lòng: ”Xem ra có vẻ Lục Kỳ sợ trứng chọi với đá, nên dẫn thân đến cầu hòa chăng?”
Lục Kỳ xuống ngựa bước vào nhà, chưa kịp ngồi, đã khoanh tay làm lễ và nói:
– Lưu nghĩa sĩ! Ơn và uy của Thái Vũ Đế đã vang lừng bốn cõi, một khi người nổi giận lên, đại quân áp sát biên giới, tình cảnh của nghĩa sĩ sẽ chẳng hay ho gì. Thế nhưng nghĩa sĩ cũng lừng lẫy tiếng tăm, tôi muốn hỏi con gái của nghĩa sĩ về làm vợ cho thằng con tôi, để ta kết tình thông gia mãi mãi. Trước mặt Thái Vũ Đế, tôi sẽ bảo đảm được cho nghĩa sĩ mãi mãi hiển vinh!
Lưu Siêu không biết làm sao, cười bảo:
– Lục đại nhân, người quá mệt mỏi rồi, hãy cứ về nghỉ ngơi một lát đi!
Sau khi Lục Kỳ bị Lưu Siêu khéo léo đẩy về, vẫn chưa từ bỏ ý định. Ngay hôm ấy, ông lại dẫn theo thuộc hạ của mình đến bái kiến Lưu Siêu lần nữa, muốn nhân dịp đó để nắm cho kỹ tình hình địch nhằm vạch ra kế sách đánh úp. Đón tiếp họ lần này là người tâm phúc của Lưu Siêu, người ấy nửa nạc nửa mỡ bảo Lục Kỳ:
Đọc thêm: Lục Đằng mượn ca múa giết giặc
Thủ lĩnh của chúng ta không muốn gặp các người. Ông ấy nói rồi, nếu như ông đem trên ba trăm người đến, thì chúng tôi sẽ đón bằng gươm đao nếu mang dưới ba trăm người tới, chúng tôi sẽ đãi bằng rượu thịt.
– Lục Kỳ nghe xong, vẫn chưa cam tâm. Ông lập tức chọn ra hai trăm quân lính cưỡi ngựa đến gặp Lưu Siêu. Lưu Siêu, đã đón tiếp rất đúng lễ nghi. Lục Kỳ đã nhìn kỹ và nắm bắt tình hình đối phương, thấy tướng lính đứng dày đặc giới nghiêm lại chặt chẽ, không biết bắt tay từ đâu bây giờ? Sau khi đã rõ ý định, Lục Kỳ uống một bữa rượu say rồi dẫn quân lính ra về.
Sau khi về trại, Lục Kỳ liền nghĩ ra một mẹo: ”Mang quân trực tiếp đánh thẳng vào Lưu Siêu là hoàn toàn không thể được, xem ra tình hình này thì phải vờ đi săn mà đánh úp Lưu Siêu mới được!”. Ông lập tức chọn ra năm trăm quân tinh nhuệ, khẩn thiết nói với họ rằng:
– Ngày mai ta sẽ dẫn các ngươi vờ đi săn bắn, ta đoán rằng Lưu Siêu có thấy chúng ta, thế nào cũng mời ta uống rượu. Các ngươi nhìn ta thấy có vẻ say thì hãy lập tức xông lên mà diệt địch. Quân sĩ đang hăng máu, nghe thấy vậy đều nhao nhao xin thề:
Lục đại nhân, chúng tôi thề chết trung thành với người, quyết không sờn lòng.
– Ngày hôm sau Lục Kỳ mang theo năm trăm dũng sĩ đi săn bắn. Họ một mặt dương cung tên đuổi theo con mồi, một mặt từ từ áp sát trại lính của Lưu Siêu. Nhìn thấy thế, Lưu Siêu không hề biết rằng đó là mẹo của Lục Kỳ, mà thầm lẩm bẩm: ”Thằng cha này bị ta dùng lời lẽ đẩy về, chắc trong lòng còn ấm ức, nên mới giở trò săn bắn cho khuây khỏa. Oan gia thì nên cởi ra chứ chẳng nên buộc vào, với lại hắn cũng chẳng đến nỗi tồi, thôi thì đã đi săn ngang qua, chắc cũng chẳng có dụng ý gì xấu, mời bọn hắn vào nghỉ ngơi, uống chén rượu. Không đầu hàng họ, cũng chẳng nên để mếch lòng họ.”
Ngay sau đó Lưu Siêu cho bày tiệc rượu, mời Lục Kỳ và mọi người vào trong trại quân. Lưu Siêu tự tay đi rót rượu mời, cùng Lục Kỳ uống lần từng chén. Mới uống được mấy chén, Lục Kỳ đã lảo đảo muốn say. Thuộc hạ của Lục Kỳ hiểu ý, đồng thời rút đao đánh tới tấp Lưu Siêu còn chưa kịp định thần Lục Kỳ đã hô lên:
– Giết chết tên Lưu tặc đi!
Tiếng hô chưa dứt, tay đã vung đao, chém phăng đầu Lục Siêu.
– Quân sĩ thấy vậy càng thêm hăng hái, xông lên diệt địch, gươm đao vung sáng loáng. Như gió cuốn mây bay, họ xông vào lũ quân của Lưu Siêu, giết hàng ngàn tên ngay tại trận, dẹp tan quân phản loạn.
Ở trong đô thành, Thái Vũ Đế nhận được tin, mừng rỡ cười ha hả:
– Lục Kỳ quả thật là ”trí dũng song toàn”.
Nhà vua triệu ông về kinh đô, thăng cho làm ngoại đô.