Năm 556, (năm Đăng Cơ thứ ba Cộng đế thời Tây Ngụy) người Liêu (tên gọi thời xưa của dân tộc Ngật Lão) ở Lăng Châu (vùng Nhân Thọ, Tỉnh Nghiên tỉnh Tứ Xuyên bây giờ) tụ tập nhau ở trong rừng để dấy binh phản loạn. Cộng đế nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định cử thứ sử Giang Châu Lục Đằng đi chinh phạt giặc Liêu.
– Dọc đường hành quân, thám mã đi phía trước của Lục Đằng tục báo tin về: ”Quân Liêu chiếm Sơn Thành, xây tường lũy rất cao, canh gác nghiêm ngặt, thế núi rất hiểm trở”. Lục Đằng nghĩ bụng: ”Xem ra cứ đánh thẳng vào quân địch thì khó mà thắng nổi, huống chi quân Liêu người nào cũng cao lớn và khỏe mạnh…”.
Lục Đằng bèn hỏi han thủ hạ của mình về đặc tính người Liêu. Có một vị tướng nói luôn:
– Thưa, bọn giặc cỏ này chỉ thích mỗi thứ là xem ca múa thôi ?
Lục Đằng chợt nảy ra một ý: ”Tại sao mình không mượn ca múa mà giết giặc. Ngày xưa Hạng Vũ lập công lớn nhờ có Hồng Môn Yến, nay ta cũng sẽ mượn sân khấu ca hát ở Lăng Châu để cất cao khúc khải hoàn.”
– Lục Đằng đem quân đến nơi, án binh bất động và lệnh cho quân lính chuẩn bị một cuộc hội vui thật lớn.
Mấy ngày sau, ở phía thành đông là nơi thế đất thấp hơn có tổ chức một đêm hội múa hát. Dân chúng trong thành vui mừng nổi kèn trống vừa múa vừa hát rủ nhau đến dự hội.
Also Read: Liễu Khánh hỏi chìa khoá tìm vàng
– Hàng loạt sân khấu được dựng lên, chỗ thì hát, chỗ thì hòa nhạc, chỗ thì diễn trò, chỗ thì nhảy múa, chỗ thì làm xiếc. Tiếng ca hát vút tận mây xanh nhịp chân múa như rung lên trong không khí… những thứ đó dần dần làm rối lòng đám quan quân người Liêu.
Chúng bỏ vũ khí xuống một chỗ, rồi cũng mang vợ mang con, túm năm tụm ba ra dốc núi phía đối điện ngồi xem.
– Tiếng nhạc réo rắt bên tai, lời ca làm say đắm lòng người, xiêm áo sặc sỡ như vờn như gọi, trò xiếc như gợi niềm hứng thú tò mò, đám người Liêu càng xem càng mê tít, quên khuấy cả việc phòng bị.
Lục Đằng mừng thầm trong bụng: ”Đám quân Liêu kia mải xem đến mụ cả người thế kia, tức là thời cơ đánh lên núi đã tới!”. Ông ngầm điều binh khiển tướng, cho đại quân từ ba mặt thành còn lại, men theo những con đường hiểm yếu, cùng ùa lên đánh úp quân Liêu.
– Trong doanh trại quân Liêu, số đông quân lính đã bỏ đi xem hát, số ít ỏi còn lại làm sao địch nổi trận đánh úp của ”thần binh” từ trên trời giáng xuống. Lục Đằng chỉ huy quân đội tả đột hữu xung, đánh trước đánh sau tiêu diệt gọn một vạn năm ngàn quân Liêu.