Tiêu Bảo Dần câu cá thoát hiểm

Tiêu Bảo Dần vốn là Phàn Dương Vương của Nam Tề đang lo cuống lo cuồng, ông không ngờ được rằng Lương Vũ Đế Tiêu Diễn sau khi tiêu diệt chính quyền Nam Tề, còn ra lệnh đem chém giết các cựu vương của Nam Tề.

– Năm 502 (năm Nguyên giám thứ nhất) Tiêu Diễn vừa hạ được thành. Kiến Nghiệp (Nam Kinh – Giang Tô bây giờ), liền vây chặt Tiêu Bảo Dần ở trong khu nhà ở của mình, trong ba lớp, ngoài ba lớp, kín đến mức nước không rò ra được. Tình thế hết sức nóng bỏng, cứ thế này, có cánh cũng khó bay ra thoát.

Giữa lúc Tiêu Bảo Dần đang hoang mang tột độ, người tâm phúc thiết thân nhất của ông là Nhan Văn Trí đã bày ra một mưu:

– Nhân khi địch không đề phòng, đào một lỗ ở tường vườn sau. Đến đêm, nhà vua có thể luồn qua lỗ hổng đó trốn ra ngoài, chúng tôi tìm cách kiếm một con thuyền nhỏ, chờ sẵn ở bờ Trường Giang sẵn sàng tiếp ứng.

Đêm hôm ấy, màn sương mờ mịt, tối đen chìa tay không nhìn rõ ngón. Tiêu Bảo Dần mặc một bộ quần áo ngắn màu đen, chui qua lỗ tường, chân đi giày cỏ, chạy như bay ra bờ sông.

Đọc thêm: Tiển Phu Nhân đưa lễ đánh úp địch

– Là một bậc quân vương, Tiêu Bảo Dần chưa bao giờ phải chạy ngược chạy xuôi chui lủi thảm hại như thế này bao giờ, cho nên mới chạy được một lát đã thở ồ ồ như trâu hạ địa. Khi ông bước xuống thuyền, vừa định cho đẩy sào ra xa bờ, thì trời cũng vừa tảng sáng.

Bọn lính của Tiêu Diễn rất tinh mắt, loáng một cái đã phát hiện ra ở đó có người ùa lên bám sát theo ngay. Tiêu Bảo Dần nhìn rõ bọn lính đuổi theo mình đã mỗi lúc một gần, ông ngầm tính toán: ”Muốn trốn xem ra cũng khó thoát! Ồ! Sao mình lại chẳng tương kế tựu kế, cải trang thành người câu cá trên sông. Vừa có thể câu được cá nhỏ dưới sông, lại câu được cả những con cá lớn kia ở trên bờ.”

– Đã có chủ ý, Tiêu Bảo Dần lấy cần câu ở trong thuyền ra, mắc mồi thả câu xuống sông. Bọn lính của Tiêu Diễn thở hổn hển đuổi đến nơi, Tiêu Bảo Dần đang ngồi chăm chú buông câu. Một lát sau, ông đã xuôi dòng sông được hơn chục dặm, lúc sau ông lại bơi ngược sông hàng chục dặm, ung dung thả mồi câu cá. ”Người câu cá” này hầu như chẳng để ý gì đến bọn người mang giáo mang gươm mà chỉ chăm chú câu cá. Bọn lính của Tiêu Diễn ngó ngược rồi lại ngó xuôi mãi người câu cá nọ, chẳng thấy có gì lạ, liền bảo nhau bỏ đi.

Thấy bọn lính đuổi theo mình đã bỏ đi hẳn, Tiêu Bảo Dần ra sức bơi chèo ào ào sang tới bờ, cùng mấy người tâm phúc ngày thì ẩn náu, đêm mới lên đường, đến tận nơi an toàn, lúc ấy ông mới thở phào:

– Nguy hiểm thật! Rốt cuộc ta đã thoát khỏi miệng con cá mập.

5/5 - (5 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận