Liễu Khánh khi nhậm chức biệt giá Ung Châu, từng tham gia xử một vụ án hỏi chìa khoá tìm vàng.
– Lần ấy, có một người nhà buôn mang theo hai trăm lạng vàng, đến kinh thành làm ăn buôn bán và tìm đến một nhà kia ngủ trọ. Vốn tính cẩn thận, mỗi lần ra ngoài, nhà buôn ấy đều khóa cửa rất cẩn thận, giữ kín chìa khóa bên mình.
Một hôm anh ta đi ra ngoài về, thấy cửa vẫn đóng khóa nghiêm chỉnh như mọi ngày, nhưng mở cửa vào xem thì ôi thôi toàn bộ số vàng đã không cánh mà bay. Nhà buôn ấy nghĩ bụng, ngoài chủ nhà ra, không ai có thể vào trong phòng này được. Thế là anh ta vội vàng lên huyện nha tố giác người chủ nhà về tội lấy trộm vàng.
Quan huyện lập tức cho đòi người chủ nhà nọ lên công đường xét hỏi. Vừa mới tra hỏi, người chủ nhà bèn cung khai và nhận hết tội lỗi. Quan huyện sai đem người chủ nhà ấy tống giam vào ngục, tiếp tục truy xét tang vật.
– Sau khi nghe kể về vụ án này, biệt giá Ung Châu Liễu Khánh nghĩ bụng: Chủ nhà có vào phòng khách nhà mình, cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng phá một vụ án, không thể nào lại cứ xuôi tuồn tuột như thế được. Chủ nhà có thể lấy trộm, nhưng cũng không thể loại trừ có kẻ khác vào lấy đi. Ông thấy có cái gì không ổn, liền cho gọi nhà buôn kia vào hỏi:
Đọc thêm: Khẩu khí Vương Tăng Kiền khiến vua kinh ngạc
Chìa khóa của anh thường để ở đâu.
– Bẩm đại nhân! Tiểu nhân luôn luôn mang chìa khóa bên mình ạ! – Anh ta đáp.
Liễu Khánh lại hỏi:
– Hàng ngày anh thường cùng ngủ với ai?
Bẩm không ạ! – Nhà buôn đáp!
– Anh có từng đi uống rượu với ai bao giờ không – Liễu Khánh hỏi tiếp.
Nhà buôn suy nghĩ một lát, đáp:
– Dạ mấy hôm trước có hai lần đi uống rượu với một nhà sư, nhưng ông ta không hề đến gần tiểu nhân, và cũng chưa đến phòng ngủ của tiểu nhân bao giờ ạ!
Biết rồi! Thế anh có từng đi ngủ nơi khác khi nào không?
– Dạ bẩm, lần thứ hai uống rượu với nhà sư, tiểu nhân quá chén nên có ngủ trưa lại ở chỗ nhà sư một lát ạ!
Liễu Khánh liền dứt khoát chỉ ra:
– Người chủ nhà do sợ đòn roi tra khảo đến đã nhận liều tội ăn trộm vàng, chứ anh ta không phải là kẻ trộm. Lão sư hổ mang kia mới đúng là thủ phạm!
Ngay sau đó Liễu Khánh sai nha dịch đi đòi nhà sư kia, nhưng hắn đã mang vàng trốn đi mất rồi. Sau này lùng bắt được, nhà sư đó đã nhận tội, số vàng của nhà buôn được thu về toàn bộ.
Sư hổ mang: (Khẩu ngữ) kẻ đội lốt nhà sư làm những việc gian ác, bậy bạ.