Nhĩ Chu Thiên Quang chôn thương gỗ

Năm 530 (năm Vĩnh An thứ ba Hiếu Trang Đế thời Bắc Ngụy), đô đốc Bắc Ngụy, thứ sử Ung Châu Nhĩ Chu Thiên Quang chống lại cuộc xâm lăng do Mặc Kỳ Sửu Nô, Mặc Kỳ Đạo Lạc thủ lĩnh bộ tộc Tiên Ti gây ra.

Hai bên vừa giao chiến, Nhĩ Chu Thiên Quang chỉ huy rất giỏi nên đã đánh cho Mặc Kỳ Sửu Nô tan tác tơi bời Mặc Kỳ Đạo Lạc chiếm lĩnh một nơi hiểm yếu, liều chết cố thủ. Nhĩ Chu Thiên Quang thừa thắng truy kích địch, đem quân đi đánh đẹp Mặc Kỳ Đạo Lạc.

– Không chống chọi nổi địch thủ mạnh hơn mình, Mặc Kỳ Đạo Lạc đã thu gom đám tàn quân bại tướng chạy trốn đến Lạc Thành (Trang Lãng tỉnh Cam Túc bây giờ) đi theo Vương Khánh Vân là thủ lĩnh quân khởi nghĩa Lược Dương. Nhĩ Chu Thiên Quang đuổi riết phía sau, đánh thẳng một lèo vào địa phận Lược Dương, áp sát vào thành Thủy Lạc, nơi Vương Khánh Vân đang đóng quân.

Thủy Lạc chia ra làm hai thành là thành đông và thành tây, Nhĩ Chu Thiên Quang đem binh hùng tướng mạnh đánh vào thành đông. Như lũ chim chết hụt thấy cành cây cong cũng ngỡ là cung, trước những trận mưa tên từ dưới thành bắn lên, quân lính giữ thành đông rú lên ghê rợn mỗi khi có tên nào đó bị trúng tên. Đông thành bị phá vỡ rất nhanh chóng.

– Vương Khánh Vân không còn cách nào, đành thu gom đám tàn quân bại tướng được mấy vạn người cố chết giữ thành phía tây. Hai ngày sau, trong thành hết nước, binh lính khát nước vô cùng. Không thể chịu nổi, một số không ít người đã lén ra đầu hàng Nhĩ Chu Thiên Quang. Đám binh lính này uống nước thỏa thuê rồi vội vàng bẩm báo với Nhĩ Chu Thiên Quang:

Trong thành không còn một giọt nước nào, lương thảo cũng sắp hết đến nơi rồi. Vương Khánh Vân, Mặc Kỳ Đạo Lạc sắp đến lúc không chống chọi nổi nữa, họ sắp sửa phá vây chạy trốn ở hướng góc đông nam thành.

– Nhĩ Chu Thiên Quang e đến lúc chó cùng dứt giậu, nên truyền gọi một vị quan tướng thạo đường ăn nói trối? Nhĩ Chu Thiên Quang căn dặn vị tướng đó:

Đọc thêm: Người con gái yếu đuối khéo mồm bắt giặc

Ta cử nhà ngươi đi làm sứ giả, dứt khoát phải bằng mọi cách thuyết phục Vương Khánh Vân sớm ra khỏi thành đầu hàng; Nếu ngươi quan sát thấy Vương Khánh Vân có mưu tính gì khác, thì có thể mời hắn tối ra ngoài thành đàm phán. Ngươi hãy tuỳ thời mà hành động cho đúng.

– Sứ giả vào thành, sau khi truyền đạt với Vương Khánh Vân những chủ ý của Nhĩ Chu Thiên Quang, đã cố ý nhử mồi:

Tướng quân Nhĩ Phu của chúng tôi biết thừa trong thành của các người đã hết nước uống, muốn cho đàm phán thành công, ông Đồng ý cho lui quân về phía sau một chút, không hiểu ý của Vương tướng quân thế nào?

– Vương Khánh Vân không giấu nổi nỗi vui mừng như điên như dại:

Thời cơ phá vây đã đến rồi! Hắn lập tức gật đầu lia lịa:

– Tối nay chúng tôi sẽ nhận lời mời, ra khỏi thành.

Sứ giả về đến thành đông, hội báo hết mọi điều với Nhĩ Chu Thiên Quang. Nghe xong, Nhĩ Chu Thiên Quang cười bảo:

– Vương Khánh Vân, ngươi đừng có tưởng bở. Ta sẽ lấy một vạn cây thương gỗ ép cho ngươi phải đầu hàng, chính ngay buổi tối hôm nay!

Nhĩ Chu Thiên Quang liền ra lệnh cho quân lính đi khắp mọi nơi tìm cho đủ một vạn khúc gỗ, ở phía đầu mỗi khúc gỗ đó đều vót thật nhọn tạo thành những cây thương (thời cổ gọi những chiếc gậy tre, khúc gỗ tròn vót nhọn là thương). Đến khi trời tối, binh lính Bắc Ngụy đã khiêng vác những cây thương gỗ đó tới góc đông nam thành. Họ chôn dày đặc những cây thương kia xuống đất để nhô đầu nhọn lên trên con đường mà Vương Khánh Vân buộc phải đi qua. Từng đội quân hùng tráng mạnh được chọn lựa trước sẽ mai phục xung quanh đó.

– Trời mỗi ngày một tối. Vương Khánh Vân, Mặc Kỳ Đạo Lạc mang hơn một vạn quân tướng kéo cả ra ngoài thành. Màn đêm đã khiến quân địch không phát giác ra bãi thương. Khi bọn chúng thúc ngựa đi đến đó thì chân những con ngựa chiến đã vướng chặt bởi những mũi thương chôn ngang dọc khắp nơi, lũ lượt rú kên rồi ngã kềnh.

Lúc ấy, quân Bắc Ngụy mai phục ở gần đó nhất loạt xông lên, lần lượt tóm cổ những tên địch đang hồn xiêu phách lạc. Vương Khánh Vân, Mặc Kỳ Đạo Lạc định trốn chạy, nhưng đuốc sáng đã rực cháy bốn bề Nhĩ Chu Thiên Quang tế ngựa lên trước, mang quân bao vây địch. Vương Khánh Vân, Mặc Kỳ Đạo Lạc đành cúi mặt thở dài và buông gươm giáo đầu hàng.

5/5 - (5 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận