Ở nước Lương Nam Triều, có một cậu bé họ Dương, mới lên chín tuổi, đã có tài ứng đối rất giỏi: Cha của cậu bé là một văn nhân học giả nổi tiếng trong nước lúc bấy giờ.
– Một hôm, có một bậc danh lưu tên là Khổng Đán nghe tiếng đồn muốn đến chào ông Dương cha của cậu bé về học vấn, trao đổi những điều tâm đắc trong văn chương.
Rất không may, hôm ấy ông Dương có việc phải đi xa, Khổng Đán đang định quay về. Lúc ấy cậu bé Dương vội ra ngăn khách lại, ân cần mời khách:
– Bác từ xa đến đây, ngồi chưa ấm chỗ, lại định ra về, sao chẳng đợi thêm lúc nữa, cha cháu chỉ đi thăm thú quanh đây, đi không ai biết về chẳng ai hay, chưa biết chừng bác cháu ta đang chuyện phiếm, người lại về cũng nên.
Thấy cậu bé nói năng lưu loát, lời lẽ phi thường, Khổng Đán ngầm khen lạ và ngồi lại.
– Vừa ngồi chờ một lát, cậu bé bưng ra một khay dâu tây mới nhìn đã ứa nước chân răng và mời luôn miệng:
Also Read: Cao Dương dùng dao sắc chém đay rối
Đây là dâu tây mới hái, mời bác nếm thử vài quả ạ.
– Khổng Đán nhón lấy một quả dâu, nhấm vào miệng thấy vừa chua vừa ngọt liền kêu lên:
Ngon thật đấy! Ngon thật đấy!
– Vừa nói ông vừa liếc nhìn đôi mắt đen và sáng của cậu bé nghĩ rằng cậu bé này quả là xuất thân từ chỗ danh môn, không thẹn là con cái họ Dương, vừa thông minh vừa lễ độ… bỗng nhiên ông định trêu đùa cậu bé, bèn chỉ vào khay dâu nói:
– Đây là quả dương mai, giống đặc biệt của nhà họ Dương chăng?
Cậu bé Dương cười và ứng khẩu đáp ngay:
– Cháu từng nghe nói khổng tước là giống chim công riêng của nhà bác phải không ạ?
Khổng Đán nghe xong, đỏ bừng mặt, thẹn thùng nói:
– Con trai nhà họ Dương quả là không dễ trêu chọc được, đúng không?