Năm 564 (năm Bảo định thứ tư Vũ đế đời Bắc Chu) đại tư không Bắc Chu Dương Trung đang sắp rơi vào vòng vây. Lúc bấy giờ, quan đại chủng tể Bắc Chu Vũ Văn Hộ cầm quân đi đánh Lạc Dương của Bắc Tề, trước khi đi, đã lệnh cho đại tư không Dương Trung liên hiệp với người Đột Quyết chinh phục Kê Hồ (dân tộc thiểu số ở Hoành Sơn, Mễ Chỉ tỉnh Thiểm Tây bây giờ).
Thế nhưng nửa tháng qua đi rồi, quân lương của Dương Trung mỗi ngày một ít đi, không nói chi đến chuyện chinh phục được người rợ Hồ, mà ngược lại, có khi còn bị quân địch vây đến chết. Huống hồ, Vũ Văn Hộ ở Lạc Dương đã bị quân Tề đánh bại. Nếu như tin này để cho người Kê Hồ biết được thì hậu quả không biết thế nào mà lường trước được.
– Trong trướng quân lúc ấy, đông đảo tướng lĩnh của quân Đội Bắc Chu đang mặt ủ mày chau, nghĩ mãi chẳng ra cách gì hay để đánh địch giành thắng lợi. Sau đó một lúc lâu, cuối cùng thì Dương Trung đã tìm ra một diệu kế, ông nói:
Chúng ta sẽ đặt một cái bẫy, để cho bọn binh lính Kê Hồ chui đầu vào!
– Chiều hôm sau, bọn thủ lĩnh Kê Hồ đã lần lượt hí hửng vào ngồi trong trướng quân của Dương Trung. Bởi trưa hôm ấy, chúng đều được Dương Trung gửi thiếp hồng mời dự tiệc nên đã đến đây không sót tên nào.
Sau khi đám thủ lĩnh nọ ngồi yên chỗ, mặt mày hớn hở tán chuyện trên trời dưới biển, thì thứ sử Hà Châu của Bắc Chu Vương Kiệt vũ trang đầy mình, dõng dạc bước vào, trông bộ dạng y như sắp ra trận. Dương Trung thấy vậy, giả vờ không hiểu, hỏi:
Đọc thêm: Vương Kiển Am khôi phục hình người trên mảnh đất cháy xém
– Vương đại nhân! Thế này là thế nào?
Vương Kiệt vờ như không biết có bọn thủ lĩnh Kê Hồ ở đó, lớn tiếng đáp:
– Đại chủng tể (chỉ Vũ Văn Hộ) đã đánh chiếm được thành Lạc Dương. Hoàng thượng nói rằng Kê Hồ ở giữa Ngân, Hạ không thực thà nên đã đặc biệt chỉ định tôi đến đây, cùng với ông đi đánh chúng!
Giữa lúc hai người đang nói chuyện với nhau, một người giả làm sứ thần của Đột Quyết chạy tới, vừa nhảy xuống ngựa, hổn hển thở không ra hơi bẩm báo:
– Dương đại nhân! Khả hãn (thủ lĩnh) của chúng tôi đã rải mười vạn quân ở chân trường thành, người sai tôi tới đây thông báo, nếu Kê Hồ không thần phục, lập tức sẽ đưa quân đến đây giúp đại nhân đi đánh.
Bọn thủ lĩnh Kê Hồ có mặt nghe thấy thế, ai nấy ngẩn ra như phỗng đá.
– Thế này mà chúng ta dám chống lại, thì có khác gì lấy trứng chọi đá?
Dương Trung thừa biết như vậy, khum hai bàn tay lại với nhau, vờ vịt an ủi:
– Xin mọi người cứ yên tâm, đại quân của Bắc Chu chúng tôi quyết không khi nào giết hại sinh linh.
Đám người ấy muôn ngàn lần cám ơn, cong lưng khom gối lui ra. Không ít người trong số đó về đến nhà rồi còn chưa hết sợ, mấy ngày sau bèn hẹn nhau với một số thủ lĩnh người rợ Hồ, đem quân tới quy thuận Dương Trung.
– Kỳ thực những gì bọn thủ lĩnh Kê Hồ nhìn thấy, nghe thấy, đều là một màn kịch giả vờ do Dương Trung cất công sắp đặt mà thôi!