Ngày xưa, ở Tô Bắc có một người rất thông minh tên gọi Thẩm Củng Sơn, chuyên môn đạp đổ mọi sự bất bình, rất nổi tiếng ở địa phương.
– Hôm đó, có bốn thanh niên càn quấy, đi trên đường Diên Thành. Thấy một em bé xách một con cá to đi bán, chúng không nói nửa lời, giật lấy rồi bỏ chạy. Em bé khóc nức nở. Đúng lúc Thẩm Củng Sơn đi qua, ông hỏi rõ phương hướng rồi đuổi theo hướng bốn tên kia. Đuổi đến quán rượu ”Hạnh Hoa thôn” thì thấy bốn thanh niên kia đã ném con cá cho bà chủ rán.
Thẩm Củng Sơn nghĩ bụng, dù thế nào cũng phải lấy được tiền cá về cho em bé. Thế là, ông bước vào quán, cũng gọi một bình rượu, ngồi cạnh bốn tên thanh niên kia uống.
Một lát sau, bà chủ bưng cá ra, mùi thơm ngào ngạt. Nhưng đang ăn bỗng bốn tên kia cãi nhau ầm lên, Giáp nói là ăn đầu ngon, Ất nói là ăn đuôi ngon, Bính nói là ăn khúc giữa ngon, Đinh nói chỗ nào cũng ngon. Thẩm Củng Sơn thấy chúng càng lúc càng cãi nhau kịch liệt liền đến trước mặt bọn chúng mỉm cười nói:
– Các vị không nên cãi nhau, muốn nói trên mình cá chỗ nào ngon nhất, chỉ có tôi nói ra bốn vị mới phục.
Bốn tên càn quấy kia đời nào chịu nghe theo:
– Cái gì, cái gì? Được! Được? Ông nói đi!
– Các vị khoác lác cái gì? Bây giờ tôi muốn đánh cược với các vị, tôi nói ra mà các anh đều chịu thì mỗi người thua tôi một lạng bạc. Nếu tôi nói ra mà có một người không phục, tôi sẽ trả cho các vị bốn lạng bạc.
Đọc thêm: Tằng Huyện Lệnh giết trăn giải oan
Bốn tên kia nghĩ bụng thật là một món hời, cược thì cược.
Thẩm Củng Sơn lại đề nghị mời người làm trọng tài. Lúc đó đã có rất nhiều người vây quanh nên mau chóng tìm được hai người trọng tài. Lúc đó Thẩm Củng Sơn mới nói mở lời:
– Đầu cá mùa xuân ăn ngon, đầu hướng lên, miệng hớp nước, hoạt động đấy. Đuôi cá mùa hạ ăn ngon, đầu hướng xuống, đuôi lên trên, lay động đó. Thân cá mùa thu bập bềnh, rõ là khúc giữa ăn ngon. Cá đến mùa đông, rúc giữa làn nước nên chỗ nào ăn cũng ngon. Các vị chưa từng được nghe người thuyền chài nói sao: Xuân đầu, hạ vĩ, thu trung đoạn, ngư đáo đông thiên xử xử phì!
Vừa dứt lời, mọi người đều thán phục, bốn tên thanh niên kia đưa mắt nhìn nhau, thua rồi! Thẩm Củng Sơn cầm lấy bốn lạng bạc tặng cho em bé bán cá. Sau đó ông lại gặp bốn tên càn quấy kia. Chúng vừa dò hỏi biết được hôm nay đã gặp phải Thẩm Củng Sơn, khẩu khí liền nhũn nhặn. Một tên trong số chúng bước lại, cung kính hỏi Thẩm Củng Sơn:
– Thẩm tiên sinh, theo ngài chỗ nào trên mình cá ăn không ngon?
Thẩm Củng Sơn nói:
– Ăn không không ngon.
Nói đoạn quay đầu bỏ đi.