Câu chuyện kỳ quái này xảy ra ở Định Châu, Trực lệ (nay là huyện Định tỉnh Hà Bắc). Anh nông dân Nghiêm A Đại không chịu được cực hình, cuối cùng đành phải khai ra sự thật như sau:
– Từ khi lấy được người vợ yêu, tôi trông coi cô ấy rất chặt. Mấy hôm trước cô ta về nhà mẹ đẻ lại đòi ngủ lại một đêm. Tôi tức quá liền nghĩ ra một cách, nhân lúc cô ta xem kịch mải vui quên hết mọi sự liền tháo một chiếc giày thêu ở chân cô ta. Nào ngờ đêm hôm ấy cô ta về nhà sau khi bị tôi chửi mắng một hồi liền treo cổ lên xà tự tử. Tôi càng nghĩ càng sợ mới đem cô ấy ném xuống cái giếng trong miếu ở gần đấy, lại giả bộ đến nhà mẹ đẻ cô ấy tìm người.
Quan châu Hồ Thông nghe xong, lệnh cho nha dịch áp giải anh ta đi tìm xác người phụ nữ. Nào ngờ, vớt ra khỏi giếng lại là một hòa thượng, đầu vỡ chảy máu. Có người nhận ra đó là hòa thượng Pháp Nguyên ở miếu.
Nguyên là, người phụ nữ bị ném xuống giếng lại rơi đúng vào mô đất cao nên không bị chìm xuống. Cô dần tỉnh lại liền kêu cứu ầm ĩ. Hoà thượng Pháp Nguyên đang ra múc nước tưới cây. Ông vội vàng thả dây thừng xuống nhưng người phụ nữ sức yếu không bám nổi sợi dây, kéo mấy lần vẫn không được. Đúng lúc đó có một chàng thanh niên trồng rau đến nói:
– Sư phụ Pháp Nguyên, ngài vốn giỏi vét bùn dưới giếng, mau xuống đó mà cứu người ta.
Pháp Nguyên lập tức đưa dây cho chàng trai kia giữ, còn mình bám vào đó mà xuống. Tìm được người phụ nữ, ông liền buộc dây vào thắt lưng chị ta, gọi lớn:
– Kéo lên đi!
Chàng thanh niên kéo lên, quả nhiên đã cứu được chị ta. Người phụ nữ do quần áo ướt dính vào người để lộ ra thân hình tươi đẹp. Nhìn thấy thế, tên kia bỗng nảy ra tà ý. Hắn liền vác một chum nước lớn đổ vào giếng, lại nhặt đá ném tới tấp xuống. Lát sau dưới giếng hoàn toàn im lắng. Người phụ nữ thấy thế, sợ hãi muốn tháo chạy nhưng bị tên kia lôi vào một căn phòng cách đó một dặm. Hắn nói:
Also Read: Hồ Huyện Lệnh xử vụ án chịu tội thay
– Hoà thượng nói với tôi, để lộ tâm địa xấu xa, tôi mới giết hắn cứu cô. Cô cởi quần áo ra, nhóm lửa lên mà hong cho khô. Tôi sẽ đưa cô về nhà.
Nói đoạn vứt cái đánh lửa, đá lửa xuống rồi ra khỏi cửa. Người phụ nữ toàn thân ướt đầm, lạnh run cầm cập, liền đứng dậy cài cửa, cởi quần áo hong dần từng cái. Thấy thân thể loà lồ của người đàn bà xinh đẹp, tên thanh niên kia bèn phá cửa sổ nhảy vào cưỡng bức chị ta. Sau đó chị phụ nữ khóc lóc đòi về nhà, tên kia cười nhạt:
– Hoà thượng vì cứu cô mà chết, lúc đó tôi nói cô là đồng mưu, cô có chạy thoát được cực hình không? Tôi đưa cô về nhà, chồng cô nổi cơn ghen có tha tội cho cô không?
Lát sau, hắn lại cười cười.
– Nhà tôi ở huyện Tân Lạc. Nếu cô đi theo tôi, tôi sẽ lấy cô làm vợ?
Người phụ nữ suy nghĩ hồi lâu, thở dài một tiếng chấp nhận. Một lúc sau, chị ta nói:
– Một cái giày của tôi rơi dưới giếng rồi, anh phải tìm đủ cả đôi giầy về đây thì mới đi được.
Tìm cả một ngày tên thanh niên vẫn không tìm được chiếc giày. Chập tối hôm sau, bỗng thấy một đôi giầy phụ nữ đặt hắn vui mừng như điên, không kịp suy nghĩ nhiều vội nhặt lấy đem về. Người phụ nữ vừa nhìn đã kinh ngạc kêu:
– Giày này là của tôi, sao lại đến tay anh?
Tên thanh niên đang kể lại chuyện vừa rồi thì bọn nha dịch xông cửa vào.
Tên thanh niên bị bắt đến công đường, hắn còn hùng hổ hỏi quan châu:
Tôi phạm tội gì? Bằng chứng đâu.
Hồ thông cười nói:
– Ta cho ngươi thấy rõ đây.
Hóa ra, khi Hồ Thông khám nghiệm xác hoà thượng lại đồng thời vớt được một chiếc giầy phụ nữ liền nghĩ: ”người phụ nữ này vẫn chưa chết, hơn nữa khó mà đi xa được, đi cùng chị ta chắc chắn là người con trai độc thân ở gần đây, hắn cũng không dám xin giầy người khác”. Hồ Thông lập tức cho Nghiêm A Đại về nhà lấy một đôi giày của chị phụ nữ kia giao cho nha dịch. Bọn nha dịch tuân lệnh vứt đôi dày đó ở bên đường, nấp ở gần đó xem ai đến nhặt. Hồ Thông dặn dò hết sức rõ ràng:
– Có người đến nhặt giầy, các ngươi phải đi theo ngay, chắc chắn sẽ tìm được người phụ nữ, nhờ đó nguyên nhân cái chết của hoà thượng cũng được làm rõ.
Tên thanh niên kia không nói được gì đành cúi đầu nhận tội.