Ở một thị trấn của tỉnh Tứ Xuyên có tên Bì Phúc Lộc keo kiệt bủn xỉn nhưng thích học đòi làm sang. Hắn mở một quán rượu. Một hôm, có năm người nông dân gánh phân vào quán uống rượu, Bì Phúc Lộc sợ mùi thối liền bảo họ mua rượu rồi đem ra ngoài mà uống. Thấy người nông dân không chịu, hắn chửi.
– Đồ gánh cứt thối tha mà cũng đòi vào quán. Có mau mang cái nước vàng mà cút đi ngay không, để ta mà nóng lên thì chỉ cần một tờ danh thiếp cũng đủ tùng chúng mày lên nha môn ăn đòn đấy.
Mấy người nông dân cố ý đặt gánh phân ở cửa hiệu, nói là đi tìm nước uống rồi bỏ đi.
An Sử Minh thấy thế liền vào quán gọi một bình rượu, hai đĩa thức ăn nguội, đặt cái làn tre rất tinh xảo lên bàn, một mình bắt đầu ăn uống. Lát sau có người tuỳ tùng lại vào, nói ở nhà có việc khẩn cấp. An Sử Minh vội vàng theo người đó đi Bì Phúc Lộc thấy trong làn đầy những đồ ăn Long Phượng Trai thì thèm rỏ dãi, thuận tay lấy một cái bánh ngọt có rắc vừng ăn thử, mùi vị quả là tuyệt, hắn không nhịn nổi lại ăn liền mấy cái nữa.
Lát sau, An Sử Minh quay lại, vừa nhìn đã thấy thiếu mất mấy cái bánh, hoảng hốt kêu lên:
Also Read: Vương Nhung nhận ra mận chát bên đường
– Ai ăn bánh rồi? Đây là thuốc chuyên để diệt chuột của hiệu bánh Long Phượng Trai đấy, người ăn vào đến khắc ba giờ ngọ là tiêu đời.
Bì Phúc Lộc nghe thế hoảng hồn:
– Lão gia, bánh là do tôi… tôi ăn đấy… trời đất ơi!
Nói xong, trống bụng hình như là đã thấy đau đau.
An Sử Minh giả bộ lo lắng, rối rít nói:
– Mau, mau, mau húp canh vàng, chỉ có canh vàng mới giải độc được thôi.
Bì Phúc Lộc hỏi ông canh vàng là cái gì. An Sử Minh chỉ vào mấy gánh phân ngoài cửa nói:
– Kia chẳng phải à? Nếu qua một trận nữa sợ là đến canh vàng cũng không giải được ấy chứ.
Lão chủ Bì vừa nghe có liên quan đến tính mạng vội bất chấp tất cả, nhắm mắt uống liền cho hai gáo. Phút chốc ruột gan đảo lộn, đến nôn hết cả mật xanh mật vàng ra.
An Sử Minh lúc này mới nói:
– Ta là An Sử Minh, vừa rồi trong bánh không hề có thuốc độc, đây là để cảnh cáo ngươi một chút thôi, ngươi hãy nhớ lấy mùi thối không phải từ phân mà từ giống giòi bọ như ngươi đấy. Nói đoạn xách làn bánh bỏ đi.