Triều Thanh, tri huyện Đoạn Quang Thanh ở huyện Mân Hầu, tỉnh Phúc Kiến rất giỏi xử án.
Một lần, trong phòng kí tên của phủ tổng đốc tỉnh Phúc Kiến bị mất bảy trăm thỏi bạc. Tổng đốc yêu cầu Đoạn Quang Thanh giới hạn thời gian phá án. Đoạn Quang Thanh hứa hẹn:
– Nhiều thì mười ngày, ít là sáu ngày, hạ quan bảo đảm sẽ bắt được đạo tặc về chịu tội. Chỉ có điều xin đại nhân đáp ứng ba việc sau: Thứ nhất xin cho phép nha dịch của bản huyện bảo vệ xung quanh nha môn của tổng đốc; thứ hai, phàm là những người ra vào qua cổng nha môn của đại nhân, nhất loạt đều do bỉ chức sai người kiểm tra; thứ ba, bỉ chức đến thăm đại nhân vào bất cứ lúc nào, nơi nào, xin không được từ chối.
Tổng đốc nhất nhất đáp ứng, Đoạn Quang Thanh lập tức trở về nha huyện bố trí. Mấy ngày liền, Đoạn Quang Thanh liên tiếp xin gặp, ban ngày rồi ban đêm, một ngày đến mấy lần. Tổng đốc do đã hứa trước nên không tiện cự tuyệt. Nhưng Đoạn Quang Thanh khi gặp tổng đốc lại không nói nửa lời, chỉ xem trước ngó sau một hồi rồi cáo từ. Tổng đốc không hiểu ra làm sao.
Sáng ngày thứ sáu, Đoạn Quang Thanh dẫn nha dịch và đem theo các dụng cụ tra tấn kéo thẳng đến phủ tổng đốc. Gặp lúc tổng đốc đang định đi tuần, bọn thuộc hạ tiền hô hậu ủng kéo nhau ra đến cổng. Đoạn Quang Thanh tiến lên thi lễ rồi nói:
Also Read: Đoạn Huyện Lệnh giết gà xử án
– Án đã được phá
Tổng đốc cả mừng hỏi:
– Bọn ăn trộm ở đâu?
Đoạn Quang Thanh chỉ một tên tuỳ tùng đứng bên tổng đốc nghiêm giọng nói:
– Chính là hắn! Bắt lấy?
Tổng đốc thấy đây là người tâm phúc của mình thì kinh ngạc hỏi.
– Có bằng cớ gì không?
Đoạn Quang Thanh không đáp lời, chỉ dẫn mọi người vào phòng khách của tổng đốc. Bên trong có một chiếc giường.
Đoạn Quang Thanh sai người khiêng chiếc giường đó đi thì thấy dưới giường có một đám đất tơi, cho đào lên thì bên trong quả nhiên giấu một bao bạc thỏi lớn đếm ra chỉ có hai trăm thỏi. Đoạn Quang Thanh nói với người bị bắt:
– Mau khai thật ra, còn giấu bạc ở nơi nào nữa? Nếu không sẽ phải chịu phạt nặng.
Người bị bắt sợ toát mồ hôi, run rẩy toàn thân, đành phải khai ra nơi giấu năm trăm thỏi bạc còn lại.
Tổng đốc hết sức khâm phục hỏi Đoạn Quang Thanh:
– Ông phá vụ án này như thế nào?
Đoạn Quang Thanh cười đáp:
– Phòng ký tên là nơi cơ yếu, chỉ có trộm bên trong mới có cơ hội hành nghề. Nhưng ở đây nha lại rất đông, khó mà đoán được người nào ăn trộm nên phải đề ra với ngài ba yêu cầu trên. Tên trộm có tật giật mình, nhất định muốn biết hành tung và tình hình phá án của tôi. Tôi đến xin gặp, hắn tất sẽ nghĩ cách nghe trộm. Đúng như tôi dự đoán, mỗi lần tôi đến đều thấy người này lặng lẽ rình mò nghe ngóng, nếu như không lo sợ việc gì phải thế? Thế nhưng, số bạc bị mất giấu ở đâu tôi vẫn còn chưa rõ, liền đi khắp nơi trong phủ để quan sát. Một hôm đi qua gian phòng khách kia, vô tình phát hiện chiếc giường bên trong bị ai đó di chuyển, chú ý một chút, lại thấy ánh mắt của người kia cũng thi thoảng lại liếc về chỗ chiếc giường. Thế là, tôi đoán chắc đây chính là nơi giấu tang vật.