Vương Nhung là tể tướng thời Tây Tấn, khi còn nhỏ là một cậu bé rất thông minh.
Một ngày mùa hè, cậu bé Vương Nhung và các bạn nhỏ của mình rủ nhau ra vui chơi ở ngoại thành Lâm Nghi. Nhảy nhót vui đùa thỏa thích một hồi lâu, lũ trẻ đều thấm mệt và đều thấy khát nước. Một trong những người bạn nhỏ của Vương Nhung rủ:
– Đi! Chúng mình đi kiếm xem có quả gì ăn được cho đỡ khát không, đi!
Bọn trẻ nhìn thấy ở phía xa có một cây mận, liền rủ nhau chạy về phía ấy. Hay quá! Một cây mận cành nào cũng nặng trĩu những quả.
Bọn trẻ thấy vậy sung sướng reo lên:
– Ôi cây mận sai quá! Ôi những quả mận nom ngon quá! Chúng ta phải chén một bữa cho no cho chán mới được.
Thế là chẳng ai bảo ai, bọn trẻ lũ lượt leo lên cây, riêng mình Vương Nhung vẫn đứng im dưới gốc không hề nhúc nhích.
Also Read: Vương Hi Chi khôn khéo cứu dân bị nạn
Một người bạn quay lại hỏi:
– Này! Vương Nhung, đằng ấy còn đứng ngẩn ra đấy làm gì vậy?
Vương Nhung đáp:
– Đấy là cây mận chát, không ăn được đâu!
Lúc ấy, một người bạn khác của Vương Nhung đã hấp tấp cắn thử một miếng:
– Ái chà! Chát quá thật, chát lắm, phì! phì!…
Các bạn khác của Vương Nhung đều lần lượt nếm phải vị chát, họ vứt mận đi, chạy tới trước mặt Vương Nhung hỏi:
Làm sao mà đằng ấy biết rằng đấy là cây mận chát!
Vương Nhung thật thà đáp:
– Dễ hiểu thôi! Cây mận mọc ngay ở bên đường, nếu nó là ngon là ngọt, thì đã bị người ta hái hết từ lâu, làm gì còn đến lượt bọn ta? Nó là cây mận dại đó mà!