Thời nhà Tấn, La Tế làm huyện lệnh ở huyện Ngô. Một hôm, có một cụ già đến trình báo:
– Dạ bẩm, con ngựa của nhà lão đêm hôm qua bị bắt trộm mất rồi ạ! Thấy cụ già cuống lên toát cả mồ hôi, La Tế hết sức cảm thông và hỏi:
– Ngựa của cụ hình dáng ra sao?
Cụ già thở dài đáp:
– Trời ơi! Chỉ tại lão sơ ý quá, nên mới để cho đứa trộm ngựa nhìn được chỗ sơ hở. Con ngựa ấy tốt lắm, vừa bốn tuổi, mình cao lưng rộng, bốn vó trắng như tuyết, màu lông hồng như than cháy trong lò, nó chạy mới nhanh làm sao…
La Tế còn hỏi thêm cụ già khi đêm có nghe thấy động tĩnh gì không. Suy nghĩ một lát sau, cụ già nói:
– Vào lúc nửa đêm có thấy một bầy ngựa hí lên, nghe y như tiếng người lái ngựa lùa ngựa qua làng.
Also Read: Kế tuần hoàn tắm ngựa của Quách Kính
Hỏi han như thế xong, La Tế an ủi cụ già:
– Cụ cứ về đi, bao giờ tìm thấy ngựa, ta sẽ mời cụ đến mà dắt về.
Cụ già nửa tin nửa ngờ, ra khỏi huyện nha. Ngày hôm sau La Tế cho người viết một tờ yết thị dán ngay bên cổng thành: ”Tri huyện của huyện nhà tuân lệnh triều đình, bỏ ra ngàn lạng bạc trắng, mua một con ngựa bốn tuổi mình cao lưng rộng lông như than hồng, mong có ai nuôi được con ngựa như thế hãy mau mau đưa đến huyện nha”.
– Sau khi xem xong yết thị, dân chúng ai cũng thèm đến đỏ mắt ra, nhưng rồi ai cũng lắc đầu bước ra xa, những người bình thường đừng nói chi đến ngựa tốt, ngay cả ngựa toi cũng chưa chắc đã mua nổi.
Chẳng mấy chốc, các nơi trong thành ai ai cũng biết tin. Những người giàu có đã mang ngựa của mình đến, nhưng chẳng có con nào hợp với hình dáng con ngựa nói trong yết thị. Không đâu sau, có một tay lái buôn ngựa mắt trước mắt sau đưa tới một con ngựa, mà con ngựa hắn đưa tới lại hoàn toàn giống như hình dáng nêu trong yết thị. La Tế một mặt lấy cớ là chờ đi lấy bạc, để giữ chân tên lái ngựa, một mặt cho gọi cụ già đến nhận ngựa.
– Vừa nhìn thấy người quen, con ngựa chồm hẳn hai chân trước lên, lông bờm dựng ngược, cất tiếng hí vang và dằng cương ra khỏi tay tên lái ngựa, thân thiết liếm vào tay cụ già. Cụ già mừng rỡ nói:
Dạ bẩm đúng là con ngựa này đây ạ?
– Tên lái ngựa tái mặt thất kinh, biết rằng đã mắc mưu của La Tế.