An Sử Minh thẩm vấn cái sàng

Một hôm, An Sử Minh đi chợ huyện. Tan chợ, ông thấy ở cổng chợ có một đám người vây quanh, xem hai người đang lôi kéo một cái sàng, tranh cãi ầm ĩÔng bèn tạt vào xem thế nào.

Một người đàn ông ăn mặc sang trọng chỉ vào cái sàng nói với một người phụ nữ trung tuổi mặc quần áo bằng vải thâm:

– Bà Ngô, bà đừng có lắm điều. Cái sàng này tôi mua từ lâu rồi. Nhìn lớp bột trên mặt sàng cũng đủ biết đã được dùng nhiều lần sao lại của bà được?

Nói xong lại giằng lấy cái sàng. Chị phụ nữ kia giữ chặt lấy một mép sàng không rời, nói:

– Khu lão gia à, nói năng phải có lương tâm chứ, cái sàng này là do một người ở thôn làm cho tôi để tôi sàng gạo. Tôi đã dùng hơn hai tháng rồi, trước tết Đoan Ngọ tôi đem ít gạo nếp ra phơi mới thấy đã mất. Ông không tin gọi người đó lại mà hỏi.

Người đàn ông nói:

– Mặc xác cái người đó của bà, dù gì thì cái sàng này cũng của Khu lão gia ta. Bà nhìn cho rõ, lớp bột trắng dính ở trên mặt là bột mỳ nguyên chất được xay ba lần, rây ba lần, nhà bà lấy đâu ra tiền mà mua loại bột ấy?

Chị phụ nữ kia vẫn kiên quyết giữ chặt cái sàng không rời, An Sử Minh đứng bên cạnh đã nghe rõ ngọn ngành liền tách đám đông ra bước vào nói với hai người:

– Việc này ấy à, nếu mọi người đồng ý thì để tôi xử cho.

Mọi người đều đã biết bản lĩnh của An Sử Minh, lại cũng muốn xem ông giải quyết việc này như thế này. An Sử Minh nói:

Also Read: An Sử Minh dùng “canh vàng” giải độc

– Các cụ nói rất đúng, người phải có chí, vật phải có chủ. Cái sàng này thật ra là của ai chỉ có nó mới biết rõ. Hôm nay, chúng ta sẽ thử hỏi cái sàng này xem.

An Sử Minh sai người lót một miếng vải dưới đất, lại mượn một cây trục gỡ cán bột nhẵn thín nắm trong tay, úp cái sàng xuống đất đập bình bịch mấy cái, miệng còn lẩm bà lẩm bẩm vừa đập vừa nói:

– Cái sàng nhỏ này mà lẫn lộn nghe nhìn, lừa dối chủ nhân, khiến cho ông Khu và bà Ngô phải cãi nhau vì mày, xảy ra can qua cũng vì mày, mày đã biết tội chưa?

Nói đoạn lại đập ”bịch bịch bịch” mấy cái nữa, chỉ vào cái sàng tiếp tục hỏi:

– Hôm nay không nói rõ chủ nhân thật sự với An lão gia, An lão gia sẽ có cách trị mày.

Lúc này, An Sử Minh ra bộ quan trọng di chuyển cái sàng, nhìn chằm chằm vào tấm vải trên mặt đất xoay hai vòng lại nói tiếp:

– Chịu khai hả? Chịu khai thì miễn cho không bị đánh nữa, mau khai thật ra đi.

Nói xong, An Sở Minh lúc này mới cầm cái sàng lên áp vào tai, chăm chú nghe ngóng một hồi, nói:

– Cái sàng mến chủ đã khai sự thật ra rồi nó thuốc về bà Ngô. Bà Ngô, bà đem nó về đi. Khu lão gia, ông còn muốn nói gì không?

Lão chủ Khu đỏ mặt nhưng vẫn ương ngạnh nói:

– Cái sàng này sau khi Khu lão gia ta mua về ngày ngày đều sàng mỳ, chưa bao giờ rời khỏi tay người trong hiệu, làm sao có thể của bà Ngô được?

– Ông ngày ngày sàng mỳ, chưa bao giờ sàng các vật khác?

– Chỉ sàng cho sạch mỳ trắng.

An Sử Minh nói:

– Thưa bà con, vừa rồi khi An Sử Minh tôi thẩm vấn cái sàng, nó không chịu nói bị đánh đập, không những bột mỳ ở  lỗ sàng rơi xuống mặt vải mà còn có cả bột gạo cũng rơi xuống nữa. Ông chủ Khu này nói ngày ngày chỉ sàng mỳ, chưa bao giờ sàng các thứ khác, thế thì bột gạo từ đâu mà có? Cái sàng này thật sự là của ai, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?

Mọi người đồng loạt giơ ngón tay cái lên tán thưởng cách phân xử thông minh của An Sử Minh.

Mưu lược

5/5 - (5 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận