Ở thôn Cống Sinh của Bành Chấn Khôn có mặt tên địa chủ họ Bành, khi vợ ông ta sinh đứa con thứ tám liền sai đầy tớ thông báo cho các hộ tá điền mười hai ngày sau sẽ mở tiệc lớn.
Trong bữa tiệc tặng lễ vật càng nặng càng tốt, nếu không sẽ bị đòi lại ruộng. Theo quy định của địa phương, không phải đẻ con lần đầu thì không nên mở tiệc. Các hộ tá điền vừa tức vừa lo, liền tìm Bành Chấn Khôn xin giúp đỡ.
Mười hai ngày sau, Bành Chấn Khôn dẫn các tá điền vai vác đá đến nhà Bành Địa chủ. Bành địa chủ thấy thế tức điên lên. Chấn Khôn cười nói:
– Chẳng phải ông nói càng nặng càng tốt sao? nói đoạn liền cùng các tá điền vào bàn tiệc.
Bành Chấn Khôn biết Bành địa chủ chắc chắn sẽ tìm cơ hội báo thù, một buổi tối anh cố ý xách đèn lồng đi qua cửa nhà hắn. Bành địa chủ bỗng dẫn gia nhân bắt Bành Chấn Khôn giải lên nha môn huyện. Quan huyện chỉ vào bốn chữ lớn: ”Ta là thiên tử” viết trên đèn lồng nói:
– Bành Chấn Khôn, ngươi dám tự xưng là ”thiên tử”, to gan thật đấy.
Bành Chấn Khôn nói:
– Đại nhân xin nhìn kỹ ở bên dưới đã.
Quan huyện chăm chú nhìn vào chiếc đèn lồng, hoá ra dưới hàng chữ ”Ta là thiên tử” còn có ba chữ bé tí “một tiểu dân” quan huyện bất giác ngớ ra, nói:
– Tại sao ”ta là thiên tử” viết to như thế, ”Một tiểu dân” lại viết bé như vậy, cố tình làm lẫn lộn cũng đáng bị trị tội.
Bành Chấn Khôn cười đáp.
– Không phải chữ của tôi viết bé. Ngài cũng chỉ xem trọng “Thiên tử” chẳng coi “tiểu dân” ra gì. Ngài nghĩ mà xem, tiểu dân như tôi làm sao dám to bằng thiên tử?
Đọc thêm: Bành Chấn Khôn ba lần đánh cuộc
Quan huyện hằm hằm lừ cho Bành địa chủ một cái, đành phải thả Bành Chấn Khôn ra:
Một hôm, có hai nha dịch đến nói với Bành Chấn Khôn:
– Nhà anh nuôi trộm ăn cắp đồ của một địa chủ vùng này, bây giờ anh phải đến nha môn để xét hỏi.
Bành Chấn Khôn biết rằng tên Bành địa chủ bị anh làm mất mặt muốn hãm hại anh nên không hề sợ hãi, theo họ đi. Trên đường, anh xin người quen mặt cái hộp giấy đội tên đầu, che mặt lại, chỉ để hở hai con mắt. Đến công đường, anh nói với quan huyện.
– Bởi vì trong nhà có nuôi trộm, không còn mặt mũi nào nhìn người khác nên mới phải dùng hộp giấy che mặt lại.
Quan huyện hỏi tên trộm kia:
– Đây có phải là chủ nhân của người không?
Thưa vâng, tôi ở nhà anh ta ba năm trời.
Bành Chấn Khôn nói:
– Bành Chấn Khôn tôi không nổi danh, nhưng mấy cái nốt rỗ trên mặt tôi thì xa gần đều biết. Anh ở nhà tôi ba năm rồi, anh nói nốt rỗ trên mặt tôi to hay nhỏ, đen hay trắng?
Tên trộm ngớ ra một lúc mới nói:
Nốt rỗ của anh ấy à, không to không nhỏ, không đen không trắng.
Bành Chấn Khôn bỏ cái hộp giấy ra:
– Thưa quan huyện, ngài xem trên mặt tôi có nốt rỗ nào không?
Hoá ra ”tên trộm” này là một tên lưu manh được Bành địa chủ mua chuộc. Bành địa chủ hai lần không kiện được Bành Chấn Khôn, tốn không ít tiền của mà chẳng thu được kết quả gì.