Một huyện ở phía đông tỉnh Tứ Xuyên sơn thuỷ hữu tình, giao thông đường thuỷ khá thuận tiện, khí hậu lại ôn hoà, một năm bốn mùa đều có rau quả tươi tốt, cứ đến phiên chợ những tiểu thương buôn bán nhỏ ở thành phố lớn gần đấy đều tới đây xếp hàng lên đầy xe, đầy thuyền, buôn bán hết sức phát đạt. Nhưng có ai ngờ, con đường làm giàu bằng cách này lại bị lọt vào mắt tên Thái Phát từ nơi khác đến.
– Hắn cậy thế có cậu làm phu tá ở nha môn huyện, mở nghề buôn rau. Cứ đến phiên chợ hắn lại khống chế ở cổng chợ, ép giá ép loại, cưỡng bức thu mua rau quả của bà con nông dân, bán lại kiếm lời làm giàu bất chính khiến còn bà con nông dân thì kêu khổ rầm trời. Họ muốn trừng trị hắn ta liền cử ra mấy người già đến tìm An Sử Minh xin giúp đỡ. An Sử Minh hứa sẽ nghĩ kế giúp họ.
Chớp mắt đã lại đến ngày phiên chợ. Tay chân giúp việc của Thái Phát như thường lệ lại trấn giữ bốn cửa, ép mua rau của nông dân. Một lát sau chúng đã mua đầy một đống rau.
– Lúc này, từ ngoài có một người khách đi vào, tự xưng là quản gia của nhà quan huyện, yêu cầu bọn chúng bán lại trong số rau quả tươi mua được ngày hôm nay mỗi thứ vài cân đem đến cho quan huyện, Thái Phát thấy người này phong độ khác thường, khi nói chuyện kiêu ngạo hơn người nên hắn nhũn nhặn một chút đã.
Nghĩ đến chuyện sau này sẽ phải nhờ vả người này nhiều nên hắn cố ý gói năm lạng bạc vào mảnh vải đó biếu vị quản gia này, xin ông ta về sau sẽ quan tâm chú ý đến mình. Quả nhiên, sau khi nhận bạc, thái độ vị quản gia đã khác hẳn còn tiết lộ cho hắn một bí mật kinh người: Thời gian gần đây quan huyện mới lấy một người vợ lẽ, đã tìm mua một ngôi nhà khác ở mặt đường phía đông thành.
– Người này còn bày kế cho hắn, bảo hắn hàng ngày nhân cơ hội đưa rau quả đến nhà thăm hỏi, sau này nhất định sẽ có kết quả tốt. Thái Phát nghe thấy hết sức vui mừng, nhờ ông ta dẫn đến để làm quen. Vị quản gia này lập tức đồng ý dẫn đường cho hắn tìm đến ngôi nhà kia, chỉ tay nói với hắn:
Hôm nay lần đầu gặp mặt, xem ra ông anh rất có nghĩa khí, huynh đệ tôi cũng muốn giúp đỡ đến cùng. Thủ tục chuyển lời dâng rau quả xin miễn đi, để ông anh một mình vào gặp.
– Đợi cho vị quản gia kia đi hắn vội vội vàng vàng xách một làn rau quả tươi xanh, nhẹ nhàng chúi vào theo cửa ngách.
Hắn đi qua sân, vén tấm mành trúc lên bước vào phòng khách. Nào ngờ vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy quan huyện đang quỳ trước mặt một người con gái. Quan huyện ngẩng đầu lên thấy Thái Phát vừa vào phòng vội đứng thẳng dậy, đổi nét mặt nói:
Đọc thêm: An Sử Minh thẩm vấn cái sàng
– Hừ, có việc gì thế?
Thái Phát mặc dù trong lòng rất buồn cười nhưng không dám để lộ ra mặt, vội quỳ xuống:
– Tiểu dân Thái Phát khấu kiến lão gia.
Quan huyện nghiêm nghị bảo:
– Có việc gì ra ngoài nói đi.
Nào ngờ Thái Phát vẫn quỳ trên đất nói:
– Lão gia tôn kính, tiểu dân Thái Phát nghe nói lão gia mới được quý nhân nên đặc biệt chuẩn bị mấy loại rau quả tươi ngon dâng lên lão gia và lệnh bà thưởng thức, xin lão gia và lệnh bà nể mặt nhận cho.
Vừa dứt lời, chỉ thấy người phụ nữ kia lao về phía quan huyện, vừa cắn vừa cấu, vừa khóc vừa nói:
– Ghê chưa, mình lừa tôi như lừa đứa trẻ. Bây giờ, đến đứa bán rau cũng phải lấy lòng con hồ ly tinh, hôm này có nó không có tôi, có tôi không có nó, nếu không…
Nói đến đây, bà ta lại định túm tai quan huyện, liếc mắt thấy Thái Phát quỳ trên đất đang run cầm cập, bất giác nghiến lăng nói:
– Sự việc hỏng là đều do lũ nịnh bợ các người. Người đâu, truyền lời của lão gia, lập tức đánh cho tên này một trăm gậy, đuổi ra khỏi thành.
Thái Phát nghe thế hồn bay phách lác, lúc này mới biết dâng hương đi sai cửa chùa: ngồi trên kia nào phải bà vợ bé mà là nhất phẩm phu nhân. Hắn vội vàng dập đầu cầu khẩn quan huyện:
– Thưa lão gia, tiểu dân Thái Phát quả thật có mắt như mù, không biết phu nhân chứ không phải mợ hai, mợ hai không phải phu nhân.
Trong lúc hoảng hốt, hắn nói năng lộn xộn không ra đầu ra đũa, vô tình càng thêm dầu vào lửa. Quan huyện đang tức đầy ngực không có chỗ trút, phút chốc dồn ngay vào Thái Phát:
– Đồ ngu, còn cãi nữa hả. Mau lôi nó ra, làm theo lời phu nhân cho ta.
Thái Phát nằm mơ cũng không nghĩ được, hắn đối với An Sử Minh như vậy mà lại rơi vào tình trạng như thế này.