Tại Vụ Châu (nay là vùng Kim Hoa tỉnh Chiết Giang) có một võ tú tài tên là Hồ Phát tinh thông y thuật, thường hay chữa trị bệnh cho người khác.
Một hôm, một người nông dân mời ông đến xem bệnh cho. Hồ Phát lập tức đi bộ đến. Ông mới bước đến trước giường bệnh nhân chuẩn bị chẩn bệnh, bỗng bị ai đó ôm chặt từ đằng sau, tai phải lại bị một người khác dùng dao cắt mất, đau đớn không chịu nổi, ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.
– Người nông dân kia sách chiếc tai đầm đìa máu chạy đến nha môn kêu kiện. Tố cáo Hồ Phát âm mưu cưỡng dâm vợ ông ta, bị bà ta cắt đứt tai. Xin quan lớn sáng suốt xét xử trừng phạt nghiêm minh con thú đội lốt người Hồ Phát.
Công danh tú tài của Hồ Phát bị quan huyện bãi bỏ. Vết thương vừa lành, ông liền bị bắt giam.
– Sau khi vụ án này xảy ra ba năm, quan huyện vẫn không kết án được.
Tân tri huyện Lưu Khởi Hỉ đến nhận chức. Ông này còn chưa vào đến huyện, người nông dân nguyên cáo kia đột nhiên xuất hiện ngay phía trước dòng người, đứng giữa đường lôi ngựa lại kêu lớn.
– Oan uổng quá! Tên giặc Hồ Phát tại sao không xử?
Lưu tri huyện từ từ hỏi rõ lý do sự việc, bất giác nhíu mày. Sau một hồi suy nghĩ, ông bỗng nghiêm giọng nói:
Also Read: Lưu Huyện Lệnh trị tên giám ngục tham lam
– Hồ Phát âm mưu cưỡng dâm vợ người đã bị tống giam vào ngục, ngươi còn kêu oan gì nữa? Hồ Phát đã là võ tú tài, tất sức lực cường tráng, một người đàn bà làm sao mà dễ dàng cắt đứt được tai ông ta? Hơn nữa, vợ ngươi tại sao lại đoán trước ông ta muốn cưỡng đoạt mình mà thủ sẵn con dao trong tay? Hôm nay ngươi lại vội vội vã vã kêu oan, hiển nhiên là muốn nắm thế chủ động trước làm ta mất phương hướng.
Trong lúc người nông dân còn đang kinh hoàng, Lưu tri huyện đã sai tuỳ tùng trói hắn lại dẫn về nha môn.
– Qua mấy lần thẩm vấn, chân tướng sự việc cuối cùng đã được làm lõ.
Nguyên là, Hồ Phát và người láng giềng Thi Trúc Điền vốn là bạn bè, cùng học một thầy. Nhà họ Hồ có mấy chục mẫu vườn trúc, xung quanh bao bọc bằng con suối nhỏ, sản vật phong phú, cảnh sắc tươi đẹp, Thi Trúc Điền từ lâu đã thèm rỏ dãi, một lòng muốn chiếm làm của riêng. Nhưng Thi Trúc Điền lại nghĩ: Hồ Phát gia cảnh giàu có, không thể đột ngột phá sản, cái vườn trúc này dễ không với tay đến được. Lại thêm chuyện trong huyện có một cô gái con nhà danh giá, Hồ Phát và Thi Trúc Điền đều muốn lấy cô ta làm vợ, nhưng cuối cùng nhà gái lại hứa gả cho Hồ Phát. Thi Trúc Điền càng nghĩ càng hận, nảy ra một ý định độc ác liền dùng tiền mua chuộc người nông dân kia, sắp đặt cái cạm bẫy này, hãm hại Hồ Phát.
– Lưu tri huyện xử theo pháp luật, đánh cho người nông dân kia một trăm trượng rồi thả cho về, xử Thi Trúc Điền phải đi đầy đến Hồ Nam phục dịch. Hồ Phát được giải oan, khôi phục công danh.