Viên Quan Nhỏ xét đoán ma phá án

Tổng đốc Đường Chấp Ngọc theo lệ phúc thẩm một vụ án giết người. Ông thấy huyện lệnh xử sơ thẩm vụ án đã cân nhắc hình phạt không có gì sai sót liền nhấc bút đỏ phê chuẩn, quyết định xử phạm nhân Lý Tứ tội chém đầu.

– Đêm hôm đó, Đường Chấp Ngọc đang ngồi dưới đèn đọc sách chợt nghe thấy phòng ngoài có tiếng khóc lóc thảm thiết hình như là từ ngoài sân vọng vào. Ông vén rèm nhìn ra, bỗng chốc giật nảy mình. Dưới ánh trăng mờ tỏ, một bóng người máu me bê bết quỳ trước bậc thềm đang dập đầu lia lịa về phía ông.

Đường Chấp Ngọc vốn nổi tiếng bạo dạn, ông nghiêm giọng hỏi!

– Ngươi là ai? Mau nói thật ra đi !

Bóng người kia từ từ ngẩng đầu lên, khóc lóc kể lể:

– Thưa tổng đốc đại nhân, tôi là ma bị chết oan? Hung thủ giết tôi không phải Lý Tứ, mà là Trương Tam. Nhưng quan huyện lại xử nhầm tội cho Lý Tứ. Vụ án này không được xét lại, tôi ở dưới cửu tuyền cũng không yên lòng được.

Đường công ngẫm nghĩ một lát, nói:

– Hừ, biết rồi.

Con ma bỗng nhiên đứng dậy, bồng bềnh lướt đi.

– Ngày hôm sau, Đường Chấp Ngọc lại phúc thẩm vụ án lần nữa. Hình dạng ăn mặc của người bị hại được bị cáo Lý Tứ khai trong lời cung giống hệt như con ma oan hồn ông nhìn thấy ở sân tối hôm qua. Thế là, Đường công khoanh dấu phê đỏ hôm qua lại, sai nha dịch bắt Trương Tam về quy án đồng thời cho thả ngay Lý Tứ ra. Đường công cho rằng vụ án này coi như đã phúc thẩm rõ ràng rành mạch. Quan huyện xử sơ thẩm nghe tin vội đến dò hỏi thì bị ông ta mắng như tát nước vào mặt, đành phải ủ rũ cáo từ.

Also Read: Viên Quan khám nghiệm xác chết cháy

Lúc đó, một quan chức trong mạc phủ của Đường Chấp Ngọc đã từng tai nghe mắt thấy việc phúc thẩm vụ án này.

– Cảm thấy sự việc rất kỳ quặc, không nhịn được, anh ta hỏi:

Đại nhân, con ma kia đến từ nơi nào?

– Lúc ta nhìn thấy, nó đã quỳ dưới bậc thềm rồi.

Nó rời đi như thế nào?

– Nó đột nhiên đứng dậy rồi nhảy qua tường mà đi.

Viên quan nhỏ cười nói:

– Thưa tổng đốc đại nhân, ngài cũng thật sự tin rằng trên thế gian này lại có ma ư? Ma quỷ mà người ta nói cũng là vật có hình ảnh không có thể xác, đến không dấu đi không vết, chỉ có thể bồng bềnh lướt đi, làm sao mà lại biết nhảy tường?

Thế là anh ta liền dẫn Đường Chấp Ngọc đi quan sát tỉ mỉ xung quanh sân, vừa may mấy hôm trước có một trận mưa bão, từ bậc thềm ra đến chân tường đều xuất hiện thấp thoáng những vết chân đầy bùn đất. Đi ra đến cổng chính, trên mặt đất phía bên ngoài bờ tường cũng có những dấu chân ngoằn ngoèo uốn lượn kéo dài đến tận rừng cây bên dạng suối nhỏ mới biến mất.

Viên quan nhỏ kêu lên.

Quá rõ rồi, nó không phải là ma.

– Đường Chấp Ngọc lúc này đã hơi hiểu ra nhưng nhất thời còn chưa được thông lắm. Viên quan nhỏ lại nói:

Nếu Lý Tứ không phải là hung thủ thì nhất định hắn không thể nhận ra cái con ma oan hồn kia, tại sao những lời khai về hình dạng ăn mặc của người chết của hắn lại giống hệt như con ma ấy? Điều này chẳng phải đã nói rõ, chính là hắn đút lót mua chuộc tên đạo tặc biết bay lên mái chạy trên tường sao?

– Đường Chấp Ngọc chợt hiểu ra liền tức tốc phúc thẩm lần nữa, cuối cùng đã làm rõ được chân tướng. Vụ án được giữ nguyên như lần xử đầu. Lý Tứ lại bị bắt tống giam đợi chết. Trương Tam vô tội được thả ra.

Mưu lược

5/5 - (5 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận