Tả thừa thượng thư đời Tống Cao Phỏng khi còn làm tri phủ Thái Châu từng xử vụ án như thế này:
Thái Châu có một người nhà giàu tên Vương Nghĩa. Một buổi tối nhà họ Vương bị một bọn cướp bịt mặt xông vào, trói toàn bộ già trẻ gái trai trong nhà lại, nhốt vào phòng chứa củi rồi cướp sạch những đồ quý giá trong nhà đem đi.
Vụ án được trình báo lên nha môn phủ, tri phủ Cao Phỏng lệnh cho thủ hạ phải phá án trong một thời gian hạn nhất định. Mấy ngày trời mà không hề tìm được dấu hiệu gì. Cao Phỏng xem xét kỹ bảng kê số tài sản bị mất của nhà Vương Nghĩa rồi đem bảng danh sách đó phân phát cho các quan lại phụ trách vụ án, yêu cầu lấy đó làm đầu mối, chú ý quan sát đầu phố cuối ngõ, hang cùng ngõ hẻm.
Một buổi sáng, sai nha đang đi tuần ở chợ thì thấy ở một cửa hàng có năm người đàn ông cao lớn đang bán quần áo cũ, giá cả đặc biệt rẻ. Sai nha sinh nghi liền tiến đến giả làm khách hàng chọn chọn lựa lựa. Nhìn thấy trên một bộ quần áo có thêu chữ ”Vương”, anh ta chợt nhớ đến trong bảng kê những đồ vật bị mất của Vương Nghĩa có thứ này liền lập tức hô gọi các sai nha khác bắt cả năm người đàn ông đến nha môn tra hỏi. Nào ngờ cả năm người đều một mực kêu oan, không thừa nhận có liên quan đến vụ cướp. Quan lại lệnh cho tra tấn. Chỉ một lát, năm người đàn ông đã bị đánh rách da rách thịt, cuối cùng đành phải khai nhận. Tội trạng và tang vật đều đã có, hồ sơ vụ án được giao lên cho Cao Phỏng, yêu cầu trừng phạt bằng cực hình.
Đọc thêm: Bao Công sai người câm đánh Anh
Cao Phỏng phát hiện thấy trong lời khai của năm người có mấy chỗ không phù hợp. Ông lập tức sai người đến điều tra gia cảnh và đạo đức hàng ngày của năm người, kết quả cho thấy bình thường năm người này rất thật thà, gia cảnh tàm tạm, thường hợp lại thành hội bán hàng sinh sống. Cao Phỏng lại lấy bộ quần áo có thêu chữ ”Vương” ra xem, cảm thấy hơi khác thường. Ông cho gọi Vương Nghĩa đến phủ để kiểm nghiệm tang chứng, Cao Phỏng hỏi:
– Quần áo của ngươi bị mất có phải được may cùng một khổ vải không?
Vương Nghĩa đáp:
– Đúng.
Cao Phỏng đo khổ của loại vải may chiếc quần và chiếc áo, phát hiện thấy hai loại rộng hẹp khác nhau. Cao Phỏng liền chỉ cho Vương Nghĩa xem chữ ”Vương” thêu trên bộ quần áo, Vương Nghĩa nói:
– Đây không phải của tôi. Cái chữ ”Vương” của tôi được thêu bằng chỉ vàng.
Mọi sự đã rõ ràng, Cao Phỏng lại cho gọi năm phạm nhân kia ra xét hỏi, năm người đều kêu oan uổng. Cao Phỏng hỏi:
– Thế lúc trước tại sao lại nhận tội?
Năm người đều đáp:
– Không thể chịu nổi sự tra khảo của roi vọt, chỉ xin cho mau được chết đi thôi.
Chứng cứ không đủ, Cao Phỏng uý lạo năm người một hồi rồi cho thả họ ra ngay.
– Mấy hôm sau, dưới sự bố trí tinh vi của Cao Phỏng, bọn tội phạm thật sự đã bị bắt.