Hồ Dĩnh sáng suốt diệt rắn thần

Thời Nam Tống có một người tên là Hồ Dĩnh. Khi ông được điều về Quảng Đông nhậm chức quan kinh lược uý lạo sử lãnh trách nhiệm quản lý dân vụ và quân chính đã gặp phải một chuyện hết sức kỳ quái.

– Trong một ngôi miếu ở Triều Châu (nay là Triều Dương – Quảng Đông) tương truyền rằng trong miếu này có một con rắn thành tinh tu luyện đã lâu, thường hay hiển linh. Dân chúng thờ cúng nó như thờ thần, thường xuyên cúng lễ nên miếu này lúc nào cũng hương khói mịt mù, lễ lạt linh đình lắm. Quan tri châu của Triều Châu trước kia cũng tham dự cúng lễ, cứ ngày rằm, lễ tết đều tự thân đến miếu đốt hương khấn khứa cầu xin rắn thần ban phúc lành:

Nghe kể như, thế Hồ Dĩnh lấy làm ngạc nhiên lắm. Lão nha dịch già cũng từ tốn giải thích

– Thưa đại nhân, đó không phải là truyền thuyết mà hoàn toàn là sự thật đấy ạ.

Toàn chuyện nhảm nhí. – Hồ Dĩnh đáp.

– Đại nhân, ngài còn chưa biết số phận của hai vị tri châu tiền nhiệm sao? Vị trước coi thường rắn thần mà không tế lễ, kết quả gặp phải hoạ to. Bởi dân chúng dần dần cho rằng ông ta không có khả năng cai trị, ông ta muốn nấn ná cũng không được đành xin đổi đi. Vị tri huyện sau vừa nhậm chức đã lập tức đến ngay miếu này tế lễ rắn thần. Đột nhiên ông ta nhìn thấy rắn thần bò ra miếu đường thì kinh khiếp quá, trở về phủ quan liền đổ bệnh không chữa được rồi chết.

Dân chúng đều nói vị tri huyện đại nhân này tuy rằng tự thân đi tế lễ song trong lòng không thành tâm mà chỉ làm bộ thôi nên rắn thần đã trừng phạt ông ta.

– Hồ Dĩnh cười đáp:

Lại có chuyện như thế nữa sao? Thế thì ta phải thân chinh đi mời rắn thần đến làm khách mới được.

Đọc thêm: Hầu Thúc Hiến khéo sử dụng toà thành cổ

– Nói đoạn Hồ Dĩnh bèn truyền lệnh cho châu phủ Triều Châu bảo các hoà thượng miếu này khiêng rắn thần đến phủ quan kinh lược uý lạo sử. Lão nha dịch xua tay bảo: Không được, không được. Đại nhân mà coi thường rắn thần như thế thì nhất định sẽ gặp phải tai hoạ mất.

Lão không phải lo, ta thành tâm thành ý mời lại đãi rắn thần làm thượng khách thì chắc chắn rắn thần không thể nổi giận được. Mà giả thử có trị tội cũng chỉ mình ta gánh chịu không liên quan gì tới lão – Hồ Dĩnh cười đáp.

– Không lâu sau, quả nhiên các hoà thượng đã khiêng rắn thần tới. Mình rắn thô như cái cột nhà còn màu đa đen y như là tro than vậy Hồ Dĩnh sai tả hữu dùng lan can khiêng lồng rắn đến cúng lễ. Toàn thân lão nha dịch cứ run bắn lên, Hồ Dĩnh vỗ vỗ vào vai lão tỏ ý hãy yên tâm và quay sang cười bảo rắn thần:

Ai nấy đều bảo ngài đạo hạnh cao siêu nên ta ra hạn cho ngài ba ngày. Trong ba ngày này ngài phải tỏ rõ được tài nghệ tạo hoạ ban phúc của mình. Nếu như linh nghiệm thật ta sẽ tôn ngài làm thần thánh và ngày đêm cho người cúng bái tế lễ, còn nếu không linh nghiệm thì ta cũng không khách khí với ngài đâu.

– Ba ngày trôi qua, rắn thần vẫn không thể hiện gì có vẻ thần linh cả mà chỉ như rắn thường thôi. Hồ Dĩnh cười nhạt:

Ha ha ha, lấy đâu ra rắn thần? Đây toàn là bọn hoà thượng mất đạo kia bịp dân chúng để hưởng hương hoả mà dân chúng tế lễ mà thôi.

– Lão nha địch lúc này mới như chợt tỉnh cơn mê bảo:

Tôi lú lẫn mất rồi. Nếu không có đại nhân anh minh sáng suốt thì tôi vẫn bị lũ hoà thượng kia lừa đến lúc chết mất.

5/5 - (5 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận