Tể tướng của Tống Thái Tông là Khấu Chuẩn với Trương Vịnh là bạn chí cốt, Khấu Chuẩn thông thạo mưu lược, có năng lực hưng bang trị quốc Trương Vịnh lại nổi tiếng về tài đặt bút thành văn nhưng cả hai đều thẳng thắn, không tự kiêu.
Trương Vịnh làm quan ở vùng Tứ Xuyên giàu có, ngắm chán mắt phong cảnh Tây Thục. Khoan hãy nói đến những cánh đồng màu mỡ trải dài nghìn dặm, cũng không nói đến nhân kiệt địa linh, vật phẩm quý báu, chỉ nói về làn gió phong tình mang vị cay cũng đủ gợi hứng cho nguồn thơ của Trương Vịnh. Trương Vịnh thích cùng bạn đồng liêu lên cao đón gió, ngắm trời cao mây trắng, đếm ngỗng trời bay về phía nam, ngâm nga những vần thơ khi hào hùng, khi tình tứ. Một hôm, các bạn đồng liêu nói chuyện với ông về Khấu Chuẩn:
– Nghe nói Khấu Chuẩn sắp làm tể tướng, ông và ông ta thật quả là song kiệt thời nay.
Trương Vịnh không hề có ý chê người khen ta, ganh tài ganh đức, chân thành nói:
– Khấu Công kỳ tài, đáng tiếc học thuật không đủ.
Also Read: Trương Hiền Tề xử chuyện gia đình
Về sau, Trương Vịnh từ Thành Đô về thăm Khấu Chuẩn. Hai người bạn cũ vừa gặp mặt không chắp tay làm lễ, chỉ vỗ vai vui mừng. Hỏi dài hỏi ngắn vẫn không nói hết những lời tri âm. Khấu Chuẩn bày tiệc bách cầm, thịnh tình khoản đãi ông. Rượu gặp tri kỷ nghìn chén vẫn còn ít, hai người chén thù, chén tạc, ăn uống thật vui vẻ. Thiên hạ không có tiệc rượu nào không tàn, không có hội ngộ nào không li biệt. Một thời gian sau, Trương Vịnh phủ về Thành Đô. Trước khi chia tay, Khấu Chuẩn xin Trương Vịnh một lời khuyên. Trương Vịnh chỉ nói một câu:
– “Hoắc quang truyện” không thể không đọc.
Tiễn Trương Vịnh rồi, Khấu Chuẩn trở về nhà lập tức tìm cuốn ”Hán thư”, lật đến chỗ “Hoắc quang truyện” đọc từng câu từng chữ, đọc đến lúc gần hết, câu ”chỉ không học mất thuật” lọt vào mắt. Khấu Chuẩn bừng tỉnh ra: “Đây là Trương Vịnh nói khuyết điểm của ta đây”. Từ đó Khấu Chuẩn chăm chỉ nghiên cứu, tìm đọc, trở thành vị tể tướng giỏi trung hiền đều có, văn lược đều đủ.