Lương Tì khóc vàng để dẹp loạn

Lương Tì lắc đầu quầy quậy, càng khóc thảm thiết hơn. Vì tranh giành những thứ này, các ngươi đã chém giết nhau, hết ngày này sang ngày khác, hết tháng…

Thời Tùy Văn Đế, các tù trưởng của dân tộc ít người ở Châu Tây Ninh thường lấy vàng để đọ giàu nghèo. Nhà nào nhiều vàng các tù trưởng khác lại mang quân đến cướp. Cứ như vậy, kẻ cướp đi, người cướp lại, quanh năm ngày tháng, chẳng có lúc nào được yên, dân tình oán thán sôi sục.

– Thứ sử Lương Tì mới đến nhậm chức đã ra yết thị ngăn cấm, nhưng bọn tù trưởng vẫn lờ đi không đếm xỉa, mặc sức hoành hành. Để mua chuộc lôi kéo thứ sử Lương Tì, bọn tù trưởng chẳng ai bảo ai len lén mang vàng đến biếu, cứ thế mỗi ngày một đông, người này cho nhiều hơn người kia.

Trước sự việc này, Lương Tì hết sức khó xử, từ chối không nhận thì e bọn tù trưởng nổi giận và gây sự; nếu tiếp tục nhận, bọn tù trưởng này sẽ được thể, càng làm bậy làm càn. Nghĩ ngợi mãi, cuối cùng ông đã tìm ra cách đối phó, liền cho gọi gia nhân lên căn dặn:

– Chuẩn bị ngay thiếp hồng, mời tất cả các tù trưởng ngày mai tới đây dự tiệc.

Buổi tối hôm sau, phủ thứ sử chăng đèn kết hoa, các tù trưởng nhận được thiếp mời đến dự, người nào người nấy khấp khởi trong lòng:

– Có thế chứ! Quan nào mà chẳng tham! Lão Lương Tì này bắt đầu há miệng mắt quai, cho nên mới mời chúng ta đến đây uống rượu.

Khi mọi người uống đến mức say sưa, Lương Tì vẫy tay ra hiệu, gia nhân đem tất cả số vàng trong nhà ra bày hết lên bàn. Lương Tì nhìn trân trân vào những thoi vàng đó, rồi đột nhiên òa lên khóc nức nở. Các tù trưởng như bị rơi từ chín tầng mây xuống, giương tròn mắt lên nhìn nhau:

Đọc thêm: Hà Thỏa trêu lại thầy giáo Cố

– Thế này là thế nào đây?

Cuối cùng, có một tù trưởng rụt rè ướm hỏi:

– Lương đại nhân! Có phải chăng là ngài chê chúng tôi đưa quá ít?

Lương Tì lắc đầu quầy quậy, càng khóc thảm thiết hơn:

– Vì tranh giành những thứ này, các ngươi đã chém giết nhau, hết ngày này sang ngày khác, hết tháng này sang năm khác. Đến bây giờ các ngươi lại mang cái thứ hại người này đến đây, cố ý cho ta ”giàu lên” để rồi nay mai lại giết ta phải không?

Nghe xong, các tù trưởng đã nhao nhao đứng dậy, chắp tay lạy và nói:

– Thưa đại nhân! Chúng tôi đều thật lòng, không hề có gì là ác ý.

Lương Tì vẫn nức nở, nói tiếp:

– Thế thì tại sao các ngươi lại cứ luôn luôn tranh cướp nhau cái của chết người này?

Lại một lần nữa, các tù trưởng người nọ nhìn người kia, chẳng ai trả lời được.

– Đến lúc đó, Lương Tì đã thôi không khóc nữa, đem số vàng của các tù trưởng đã cho mình, lần lượt trả lại hết cho họ rồi chậm rãi nói:

Những thứ này, ta vốn không cần, các người hãy nhận lấy vàng của mình, mang về đi!

– Đến lúc này, các tù trưởng hiểu được mục đích khóc vàng của Lương Tì, họ bẽn lẽn cái đầu.

Từ đó về sau, các tù trưởng này thôi không còn đánh nhau để tranh vàng nữa. Tin này đến tai Tùy Văn Đế, long nhan của nhà vua bỗng rạng rỡ hắn lên, ngay lập tức ban ra một chiếu chỉ: Thăng Lương Tì lên hàng đại lý khanh, nắm quyền tư pháp trong cả nước.

5/5 - (5 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận