Thiếu niên hùng biện thắng sự ngông cuồng

Đời nhà Tùy, có một nhà sư tên hà Tam Tạng Pháp sư. Ông ta cũng có học được một ít kinh Phật, chưa đâu vào đâu, chỉ hời hợt bên ngoài thôi ấy thế nhưng lại khoác lác khoe mình là bậc quyền uy về Phật giáo trong thiên hạ. Thiện nam tín nữ ở các nơi bị mê hoặc bởi sự “uyên bác” đó của ông ta, không ai là không phục ông ta sát đất.

– Một hôm, theo lệ thường, ông ta lập trai đàn để cúng Phật. Các tín đồ Phật giáo ở các nơi hâm mộ tiếng tăm, tìm đến vây chặt lấy trai đàn, đến chim sẻ chui không lọt.

Tam Tạng pháp sư hắng giọng, xoa tay lên cái đầu trọc lốc rồi chắp tay trước ngực, hai mắt lim dim, miệng lẩm ba lẩm bẩm, rồi mở mắt ra, hơi nhoẻn cười, chính thức đọc kinh, giảng nghĩa.

– Các tín đồ cung kính ngồi lắng nghe những lời giảng như trong sách trời của Tam Tạng pháp sư. Có người quả thực là không hiểu, đành tự than thân trách phận bởi cha mẹ sinh ra cho mình cái đầu dốt nát, đành ngồi ngắm đám bọt mép trên miệng pháp sư, thấy lúc thì nó xùi ra, lúc nó lại tiêu đi đâu hết, âu cũng là cách xua đi sự quyến rũ của con ma ngủ gật.

Chờ mãi nhà sư mới đọc xong, đám đệ tử vội xúm lấy ông ta nêu ra bao nhiêu là câu hỏi kỳ cục, thế mà thật không ngờ, Tam Tạng pháp sư lại trả lời trơn như cháo chảy, hơn thế nữa, còn viện dẫn ra rằng câu trả lời ấy từ kinh nào sách nào. Những tín đồ chưa biết kinh Phật là cái gì bao giờ, chỉ còn biết ngửa mặt vểnh tai lên ngưỡng vọng vị đại sư này rồi sợ sệt mà sùng bái ông ta.

Also Read: Ngụy Phục khôn khéo chém kẻ giết người

– Lúc này Tam Tạng pháp sư tỏ vẻ rất hài lòng đắc ý, mắt lim dim liếc xéo, để lộ ra một ánh nhìn đầy cuồng vọng ”Phật học trong thiên hạ ngoài ta còn ai hơn”.

Bỗng nhiên, một cậu bé mười hai, mười ba tuổi từ trong đám tín đồ đứng vọt dậy, hỏi lớn:

– Thưa đại sư, con nhớ có một cuốn kinh, trong đó viết về chuyện một nhà sư cáo, trong đó gọi cáo là ”a xà li” (tiếng nhà Phật chỉ một vị cao tăng mẫu mực). Xin hỏi đại sư, cuốn kinh đó là kinh gì ạ?

Tam Tạng pháp sư nghe hỏi mà tái cả mặt, chợt cứng họng ra. Nhưng do giảng giải khoác lác nhiều năm, ông ta dày dạn từng trải, bèn ”hì hì” cười nhạt mấy tiếng, lồi giở bài đánh trống lảng, quay ra nghiêm mặt hỏi lại cậu bé:

– Con còn bé mà sao tiếng lại to thế, sao chả lấy ”tiếng” mà bù cho cái thân còi cọc kia!

Cậu bé không chịu lép vế liền lập tức trả miếng luôn:

– Con xin hỏi đại sư, mắt người thì sâu thế, mũi thì lại lõ, sao người không xẻo mũi ra mà đắp vào mắt ạ!

Tam Tạng pháp sư vừa thẹn vừa cáu, đang định nổi nóng thì cả đàn tràng mọi người bỗng rộ lên cười vang.

Mưu lược

5/5 - (5 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận