Thời Ngũ Đại Hậu Hán (năm 947- 950), chủ soái Vận Châu Mộ Dung Ngạn thông minh hơn người, giỏi bắt đạo tặc, uy danh lừng lẫy.
– Lúc đó, trong thành Vận Châu có một hiệu cầm đồ qui mô khá lớn, làm ăn phát đạt, uy tín rất tốt. Một buổi trưa, mặt trời đỏ rực treo cao, thời tiết nóng bức, người qua lại trên đường rất ít. Trong hiệu cầm đồ người giúp việc không chống nổi cơn buồn ngủ, mí mắt díp lại, nhắm mắt nghỉ ngơi. Chợt nghe tiếng bước chân liền mở mắt ra nhìn, thấy một thanh niên ăn mặc sang trọng đang bước vào. Anh ta móc ra hai thỏi bạc sáng trắng từ trong túi áo, nói:
Tại hạ cần gấp tiền mặt, không biết nơi đây có thể cho cầm tạm thời không, mấy ngày nữa sẽ quay lại chuộc.
– Người giúp việc vừa nhìn hai thoi bạc lớn kia bỗng giật mình. Xem nào, khá nặng đấy. Phỏng đoán, tối thiểu cũng đáng mười vạn tiền. Số lượng lớn như thế không dám tự mình quyết định, anh bèn gọi ông chủ ra định đoạt.
Ông chủ hỏi rõ nguyên do rồi vui vẻ đồng ý. Sai người giúp việc lập tức đưa hai thỏi bạc lên cân: Đáng giá hai mươi vạn tiền, liền viết hoá đơn cầm cố, lấy mười vạn tiền.
Also Read: Kính Tân Ma khéo miệng cứu người
– Người thanh niên lấy tiền xong liền cảm tạ mà đi, đồng thời lưu lại một câu:
Không quá mười ngày sẽ đến chuộc bạc.
– Người thanh niên đi rồi, ông chủ rất vui mừng, nghĩ rằng món làm ăn này rất có lợi, liền ra nhà sau sau kể với bà chủ. Bà ta chạy ngay ra hiệu lấy bạc xem, không may tay trơn làm thỏi bạc rơi xuống đất. Nhặt lên nhìn, trợn mắt há mồm, chỉ thấy lớp ngoài của thỏi bạc bong ra một mảng, bên trong, cái chỗ đen sì sì kia vốn không phải là bạc. Ông chủ thất kinh, lập tức lên quan phủ báo cáo.
Mộ Dung Ngạn nghe ông chủ hiệu cầm đồ kể lại xong bèn dặn dò ông ta cứ thế cứ thế mà làm.
– Lập tức, trên ngả đường ở Vận Thành xuất hiện một tờ bố cáo, nói một hiệu cầm đồ kia do không may gặp cướp, một số đồ thế chấp đáng giá đều bị cướp đi, xin mời nhân sĩ các giới hiệp trợ bắt cướp, phát hiện có khả nghi cũng lập tức báo quan.
Mấy ngày sau, người thanh niên đem bạc giả đến lừa kia xuất hiện ở hiệu cầm đồ, lấy hoá đơn ra yêu cầu được chuộc bạc. Người giúp việc lập tức hô hoán, mọi người ùa đến tóm lấy hắn giải lên quan phủ. Hắn phải nhận tội ngay. Hoá ra, hắn từng dùng thủ đoạn này thực hiện thành công ở nhiều nơi, lần này mới mò tới vận Thành. Khi hắn nhìn thấy bố cáo trên đường, biết tin hiệu cầm đồ kia bị cướp, trong lòng mừng rỡ, cho rằng có thể lại lợi dụng moi được một món tiền nữa. Do bạc giả đã bị cướp, không có bằng chứng đối chất, trên hoá đơn viết rõ là nguyên giá hai mươi vạn tiền mà hắn chỉ lấy có mười vạn, mười vạn kia sợ gì chủ hiệu không đền. Nào ngờ hắn lại trúng kế của Mộ Dung Ngạn, tự đâm đầu vào lưới.