Quan Châu giả quỷ hỏi huyết án

Quan châu nghe lời kể lể nức nở của Lưu thị xong, nói với Xuân Thu. Thuốc ngươi mua, thuốc ngươi sắc, không phải ngươi hại chết thì là ai…

Thời Ngũ Đại, ở Tô Châu có một thương nhân tên gọi Lý Hỷ Tử vợ mất sớm, để lại con thơ Xuân Thu. Do quanh năm phải đi xa buôn bán, sợ Xuân Thu không người chăm sóc, ông ta bèn tục huyền với Lưu thị, nào ngờ Lưu thị tính tình độc ác, tìm đủ mọi cách ngược đãi Xuân Thu.

– Mấy năm sau Lưu thị sinh con, càng xem Xuân Thu như cái đinh trong mắt. Ngày tháng thoi đưa, Xuân Thu đần dần lớn lên. Lý Hỷ Tử quanh năm bôn ba xa nhà, một lần nhiễm trọng bệnh, nằm liệt trên giường, thoi thóp chút hơi tàn.

Một hôm, Lưu thị nói với Xuân Thu:

– Bố mày ra nông nỗi này, một mai có mệnh hệ gì, nhà ta biết sống thế nào? – Nói đoạn nhỏ mấy giọt nước mắt – Mày đi vào thành mua ít thuốc hay, mau chữa trị cho bố mày.

Xuân Thu thấy dì ghẻ cũng còn có lương tâm bèn vâng dạ chạy mấy chục dặm vào thành mua thuốc. Trở về đến nhà, thấy nét mặt dì ghẻ tươi tỉnh, trong lòng bất giác vui mừng, nói:

– Dì, con sắc thuốc cho bố nhé.

Lưu thị gật đầu lia lịa:

– Thu Nhi, con vất vả quá!

Buổi tối, Lưu thị đem thuốc đã sắc cho Lý Hỷ Tử uống. Nào ngờ vừa được một lát, Lý Hỷ Tử ôm bụng lăn lộn, thất khiếu đỏ máu, tắt thở mà chết.

– Lưu thị thấy thế gào khóc ầm ĩ, túm chặt lấy Xuân Thu nói là Xuân Thu đầu độc bố, lôi ngay cậu ta đến nha môn kiện cáo. Xuân Thu không cách nào thanh minh, chỉ biết quỳ dưới công đường luôn miệng kêu oan.

Quan châu nghe lời kể lể nức nở của Lưu thị xong, nói với Xuân Thu:

– Thuốc ngươi mua, thuốc ngươi sắc, không phải ngươi hại chết thì là ai? Các nha dịch, mau tống Lý Xuân Thu vào ngục!

Quan Châu lại nói với Lưu thị:

– Ngươi hãy tạm quay về nhà, lão gia quyết không tha cho kẻ giết người. Lưu thị đi rồi, quan châu cảm thấy việc này rất kỳ quặc, Lý Xuân Thu thuở nhỏ mất mẹ, chỉ có bố đối xử tốt với cậu, tại sao lại hại ông ta? Thế là đưa Xuân Thu ra hậu đường xét hỏi tỉ mỉ.

Đọc thêm: Phu nhân Lưu Tri Viễn can Vua

Một buổi đêm của mấy ngày hôm sau, Lưu thị trên đường từ nhà mẹ đẻ trở về, đi qua ngôi mộ Lý Hỷ Tử, bất giác rùng mình. Bỗng nhiên từ sau mộ một con quỷ nhảy nhót chui ra, Lưu thị sợ hãi, hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngất đi.

– Quỷ nói:

Mẹ nó đừng sợ, ta là Hỷ Tử. Hôm đó ta đến chỗ Diêm Vương, bị đánh bật ra ngoài. Diêm Vương nói: ”Ngươi tại sao mà chết cũng không biết, làm sao đăng ký tên ngươi vào sổ được? Quay về đi hỏi đi? Mình và tôi từng là vợ chồng, đừng để tôi chết rồi mà không được yên. Hơn nữa cái bệnh đó của tôi sớm muộn rồi cũng chết, có lỗi lầm gì tôi cũng không trách mình đâu”.

– Lưu thị nghĩ: ”Đã như thế, cứ nói thật cho ông vậy”. Bèn run run nói:

Ông là do uống phải thạch tín mà chết.

– Ai đi mua?

Không, là do chú Hai què ở sân trước đem đến. – Lưu thị kể lại một lượt quá trình đầu độc chết Lý Hỷ Tử.

– Ồ, ra là như thế, ta phải đi đến chỗ Diêm Vương nói lại.

Quỷ nói xong rồi biến mất.

– Hai ngày sau, Lưu thị bị truyền gọi đến nha môn.

Quan châu hỏi:

– Mấy hôm trước người gặp phải quỷ à?

Vâng, làm sao lão gia biết được? – Lưu thị cảm thấy kỳ quái.

Quan châu cười nhạt:

Lưu thị, con quỷ đó là do thủ hạ của ta đóng đó.

– Lưu thị giật mình đổ sụp xuống đất, dập đầu lia lịa nói:

Lão gia tha mạng! Con sợ sau khi ông ta chết, Xuân Thu chia đều gia sản mới sinh lòng hại chết ông ấy, giá hoạ cho nó…

Vụ án đã rõ, Xuân Thu vô tội được thả về, Lưu thị bị trừng phạt thích đáng.

5/5 - (5 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận