Năm 684 TCN, nước Tề đem binh đánh nước Lỗ. Tướng Tề là Bào Thúc Nha dẫn quân đến thẳng Trường Thước của nước Lỗ. Nước Lỗ có một người tinh thông binh pháp tên là Tào Quệ, nghe nói Lỗ Trang Công chuẩn bị chống lại quân Tề liền chủ động xin tham chiến.
Bạn thân của ông khuyên rằng:
Quốc gia đại sự, tất có những đại quan hàng ngày ăn thịt phải đảm đương, dân đen chúng ta quan tâm làm gì chứ?
Tào Quệ nói:
– Không, các nhìn của các vị đại quan rất thiển cận, họ không có tầm nhìn xa và mưu kế sâu đâu.
Lỗ Trang Công cho mời Tào Quệ đến, cảm thấy ông rất mưu trí liền cùng ông dẫn đại quân đến Trường Thược nghênh địch. Quân Lỗ và quân Tề gặp nhau ở Trường Thược.
Tướng Tề Bào Thúc Nha coi thường quân Lỗ, hạ lệnh thúc trống tiến binh.
Lỗ Trang Công nghe đối phương trống đánh vang trời, cũng chuẩn bị thúc trống đáp lại. Tào Quệ ngăn lại nói:
– Đợi một chút! Rồi truyền lệnh cho quân lính – Ai hò hét ầm ĩ, chém!
Chỉ gọi các xạ thủ chuẩn bị cung tên giữ chắc đội hình thế trận, không cho phép tự ý hành động.
Quân Tề xông vào trận địa Lỗ nhưng thế trận của Lỗ kiên cố như một không sắt, không thể húc vào được đành phải lùi lại. Lát sau, quân Tề lại khua lên một hồi trống trận nhưng quân Lỗ vẫn như mọc rễ, không hề nhúc nhích, quân Tề lại lui.
Khi quân Tề khua trống lần thứ ba, Tào Quệ mới tâu với Lỗ Trang Công:
– Bây giờ có thể tiến quân được rồi.
Lúc này, quân Lỗ gióng lên một hồi trống trận đồng thời hạ lệnh xông lên, tướng sĩ quân Lỗ ào lên, với khí thế như sấm dậy, đánh cho quân Tề tan tác, chạy trốn vào vùng đồng hoang.
Đọc thêm: Tần Mục Công đổi da dê lấy người hiền
Lỗ Trang Công định hạ lệnh truy kích nhưng Tào Quệ lại ngăn lại mà rằng:
– Khoan, để tôi xem đã rồi mới quyết định.
Ông đứng trên chiến xa, tay đưa lên trán che để nhìn về phía trước, quan sát trận địa một lát rồi xuống xe xem xét tỉ mỉ những vết bánh xe của quân Tề rồi mới nhảy lên xe nói:
– Bây giờ có thể truy kích được rồi.
Trang Công hạ lệnh truy kích, đuổi toàn bộ quân Tề ra khỏi bờ cõi và thu được rất nhiều vũ khí, xe ngựa.
Sau khi thắng trận, Lỗ Trang Công hỏi Tào Quệ tại sao lại chỉ huy như vậy. Tào Quệ nói:
– Đánh trận, điều chủ yếu là dũng khí. Trống trận nổi lên lần đầu tiên, dũng khí của binh sĩ đầy đủ nhất, nếu lúc đó không giao đấu, đến khi nổi trống lần thứ hai thì dũng khí đã suy yếu đi một chút, đến hồi trống thứ ba, kể cả có gõ ghê gớm thế nào thì cũng không còn hăng hái nữa. Dũng khí của chúng đã tiêu tan hết, chúng ta mới nổi trống lên nâng cao khí thế, ý chí chiến đấu ngút trời, sao mà không đánh thắng chúng được?
– Có lý, có lý lắm. – Lỗ Trang Công lại hỏi tiếp – Khi quân Tề đã bị đánh bại, sao ngài lại không cho truy kích ngay.
Tào Quệ đáp:
Nước Tề là nước lớn, Bào Thúc Nha lại là một danh tướng, không thể coi thường được, biết đâu hắn giả vờ tháo chạy để gài phục binh ở phía trước. Tôi phải xuống xe, nhìn thấy những vết xe chạy rất hỗn loạn, cờ xí cũng đổ gục mới chắc chắn rằng chúng đã bại thật sự, lúc đó mới yên tâm cho truy kích.
Lỗ Trang Công khen ngợi: Ngài là một người tinh thông quân sự.