Trương Kim Sở đưa lá thư ra chỗ sáng, chợt giật mình kinh ngạc, vội vàng ngồi nhỏm dậy. Ông đã phát hiện ra một chi tiết rất quan trọng. Đây là một bức thư…
– Vào những năm Thuỳ Củng (685- 689) thời Võ Tắc Thiên cầm quyền đời nhà Đường, có một lần tên Hồng Tham, thuộc lại của quan địa phương ở Hồ Châu tố giác thứ sử Bùi Quang, nói rằng ông câu kết với Từ Kính Nghiệp là phần tử phản loạn, có ý muốn làm phản và đưa lên một văn bản của Bùi Quang làm tang chứng.
Võ Tắc Thiên sai người đến đó thẩm tra, nhưng chưa thể đưa ra kết luận gì được. Bởi vì rằng phần phụ đề và nét bút thì đúng là do Bùi Quang viết ra, nhưng lời lẽ và phong cách hành văn thì xem ra có vẻ không giống lắm. Bùi Quang thường ngày luôn luôn trong sáng thẳng thắn, làm quan thanh liêm, rất được lòng mọi người. Lần lượt ba vị sứ thần đến thẩm án, đều không tìm ra chứng cứ về việc Bùi Quang mưu phản.
– Võ Tắc Thiên lại cử một đại thần rất có năng lực là Trương Kim Sở tới đó và căn dặn:
Vụ án này phải được tra xét rõ ràng, không được chậm trễ.
– Trương Kim Sở đến Hồ Châu hết hỏi han công khai lại dò la bí mật, đều không tìm ra một chân tơ kẽ tóc nào chứng tỏ Bùi Quang có câu kết với phần tử phản loạn. Trương Kim Sở cảm thấy rất lo ngại và phiền lòng.
Hôm ấy, mệt mỏi quá, ông đang nằm trên chiếc giường gần cửa sổ lim dim mắt nghỉ ngơi. Nghĩ tới nghĩ lui, bèn lấy lá thư kia ra xem lại, mong rằng từ giữa những hàng chữ kia liệu có tìm ra chút gì chăng… ánh mặt trời chiếu vào qua cửa sổ; Trương Kim Sở đưa lá thư ra chỗ sáng, chợt giật mình kinh ngạc, vội vàng ngồi nhỏm dậy. Ông đã phát hiện ra một chi tiết rất quan trọng: Đây là một bức thư giả, chữ thì đúng là bút tích của Bùi Quang, nhưng bức thư là do khéo léo chắp chữ vào với nhau tạo nên. Kẻ ghép chữ rất cao tay, dưới ánh sáng bình thường không thể nào nhìn ra dấu vết, nhưng nếu lên ánh nắng thì vết dấu lại hiện ra rất rõ ràng.
Đọc thêm: Trương Doãn Tế bịt mặt đòi bò
– Chân tướng của vụ án đã được phơi bày, Bùi Quang bị người khác vu cáo.
Thế là Trương Kim Sở cho mời ngay tất cả quan lại trong châu tới, đồng thời cho đặt một chậu nước ở giữa công đường. Các quan lại đã tới đông đủ, Trương Kim Sở cho gọi nguyên cáo Hồng Tham ra và bảo:
– Tại sao nhà ngươi lại vu cáo hãm hại Bùi đại nhân.
Hồng Tham hoảng sợ nhưng cố che giấu nỗi lo trong lòng nói:
– Hạ quan tình cờ nhặt được lá thư Bùi Quang cấu kết với bọn phản loạn và báo lên trên chứ không hề vu cáo.
Thấy Hồng Tham còn chưa chịu thừa nhận, Trương Kim Sở bèn đưa lá thư cho Hồng Tham ra trước mặt mọi người, bắt hắn thả trang thư vào chậu nước. Một lát sau, những chữ được cắt rời ra ghép lại với nhau, bị ngâm nước liền rời nhau ra hết. Thấy âm mưu đã bại lộ, Hồng Tham lập tức dập đầu nhận tội. Thì ra, Hồng Tham vốn thù ghét Bùi Quang, cho nên lén lấy cắp rất nhiều văn bản thư từ thường ngày của Bùi Quang, sau đó cắt rời ra từng chữ rồi ghép lại thành văn, coi đó là thư của Bùi Quang viết cho bọn phiến loạn và mang đi tố giác, không ngờ vỏ quýt dày lại gặp móng tay nhọn cho nên tự chuốc vạ để đầu phải lìa khỏi cổ.