Tào Thiệu Quỳ cũng thấy rất lạ. Quan sát thật kỹ chiếc khánh đồng, thấy nó chẳng có gì khác với những chiếc khánh bình thường…
Đời nhà Đường, ở Lạc Dương có một ngôi chùa, ở đó, trong phòng của một vị sư già có treo một chiếc khánh đồng có thể tự phát ra những âm thanh trầm lắng.
– Nửa đêm, tiếng chuông trong chùa văng vẳng vang lên, chiếc khách đồng đó cũng u u kêu lên theo như ma hờn quỷ khóc, như u linh hiện về, vì sư già luôn kinh sợ, hốt hoảng không không yên, cho rằng có yêu ma hiện về. Lâu dần, do lo sợ quá vị sư già lâm bệnh nặng, nằm liệt giường. Biết rằng do ma làm, nhưng các vị sư chẳng ai dám dời chiếc khánh đồng kia đi chỗ khác, vì sợ mang hoạ vào thân.
Bạn của vị sư già là Tào Thiệu Quỳ đến thăm. Khi nghe đến chuyện chiếc khánh đồng, Tào Thiệu Quỳ cũng thấy rất lạ. Quan sát thật kỹ chiếc khánh đồng, thấy nó chẳng có gì khác với những chiếc khánh bình thường. Đúng lúc ấy, nhà chùa ăn cơm, tiếng chuông báo giờ ăn ở nhà bếp vang lên, chiếc khánh đó cũng kêu lên ”ung ung”. Vị sư già lại một phen hoảng hốt kinh hoàng. Ngay sau đó, tiếng chuông ngừng kêu, chiếc khánh đó cũng thôi kêu. Thấy vị sư già sợ hãi như thế, Tào Thiệu Quỳ không nhịn được cười. Ông cố làm ra vẻ thần bí bảo nhà sư:
– Ngày mai nhà sư mời tôi uống rượu, tôi sẽ bắt ma đi cho.
Vị sư già không tin lắc đầu nói:
– Ông mà bắt được ma, đừng nói một bữa mà ngày ngày đến đây, tôi cũng mời ông.
Tào Thiệu Quỳ cười tinh nghịch bảo:
Đọc thêm: Sứ Giả dởm của binh lính U Châu
– Bắt ma chỉ là việc vặt, ông chẳng cần phải khách sáo thế làm gì?
Hôm sau, vị sư già đã cho sửa một mâm cỗ rất ngon, ông Tào chẳng hề khách sáo, dùng sạch sẽ cả rượu thịt ngon lành. Sau khi cơm no rượu say, ông rút từ trong tay áo ra một cái dũa rồi huơ huơ mấy vòng trước mặt vị sư già, sau đó dũa xoèn xoẹt vào cái khánh đồng, tạo nên mấy vệt dài. Vị sư già không hiểu ra làm sao:
– Ông làm cái gì thế?
Tào Thiện Quỳ nói:
– Làm gì có ma với chả mãnh, chỉ là vì khánh với chuông trong chùa có cùng một âm chuẩn, chuông kêu lên, nên khánh cũng kêu lên theo. Bây giờ sau khi dũa đi mất mấy đường, âm chuẩn của nó không giống như của chuông nữa, khánh sẽ không tự kêu lên nữa.
Cuối cùng, vị sư già đã hiểu ra, vỗ tay lên cái đầu trọc của mình nói:
– Không trách được, cứ hễ chuông kêu, khánh đồng cũng kêu lên theo, thì ra ma quỉ là ở đó mà ra.
Lúc đó, chuông lại văng vẳng kêu lên, nhưng khánh đồng không kêu lên nữa thật. Bệnh tật của sư già cũng khỏi theo.