Đời nhà Đường, có một người tên là Bùi Quân làm tiết độ sứ ở Tương Dương.
– Một hôm, có người đến tố giác với Bùi Quân rằng buổi sáng anh ta mở cửa ra, không thấy con chó vàng nhà mình đâu, đang đi tìm kiếm, bỗng thấy từ phía nhà người hàng xóm là Trương Nhị, có mùi thịt chó bay ra, gõ cửa vào nhà, thấy một bộ da cho vàng vứt đó, trong nồi đang nấu thịt chó – Trương Nhị vô cùng run sợ, thừa nhận đêm qua đã giết chó nhà anh ta…
Thời bấy giờ pháp luật rất nghiêm, vì chó nuôi có thể giữ nhà, nên là giống vật được bảo vệ. Nếu giết trộm chó của người khác, sẽ bị pháp luật nghiêm trị. Bùi Quân đã sai gọi Trương Nhị đến trước công đường. Trương Nhị sợ run như cầy sấy, lập tức nhận tội giết trộm chó.
– Bùi Quân hỏi:
Tại sao ngươi lại giết chó của người ta, chẳng lẽ chỉ vì để đã thèm thôi sao?
– Trương Nhị thở than:
Dạ không phải, tại vì vợ tôi ốm, thèm nhạt, nên muốn ăn thịt chó là ạ!
– Thèm thịt chó đến đâu thì cũng không được giết chó nhà người khác, chẳng lẽ ngươi không biết thế là phạm pháp hay sao?
Dạ bẩm quan lớn không biết đấy thôi, con vợ của con nó đáo để lắm ạ, con không dám trái ý nó ạ! Nguyên Trương Nhị vốn là một con người rất thật thà, lấy được mụ vợ rất xinh đẹp nhưng vô cùng nanh nọc, thường ngày trong nhà ả nói sao gã phải làm vậy, không dám chậm trễ bao giờ. Mấy ngày trước đó, Trương Nhị đi làm ăn xa trở về, thấy vợ ốm nằm trên giường, xem ra có vẻ trầm trọng lắm. Trương Nhị vội đi làm món ăn ngon để săn sóc ả, nhưng ả không muốn ăn, còn nói:
Đọc thêm: Bùi Hành Kiệm ém quân trong xe lương
– ”Thầy lang vừa mới tới khám bệnh, nói rằng bệnh này chỉ cần ăn thịt chó là khỏi”.
Nhà Trương Nhị không có chó, bắt của người khác thì sợ phạm pháp, cho nên chưa biết tính sao.
– Mụ vợ giận dỗi nói:
Đâu lại có cái thứ chồng con như anh, vợ ốm liệt giường thế này, có bài thuốc sẵn như thế mà không biết làm theo. Hay là anh muốn tôi chết sớm?
– Trương Nhị thấy nói thế lo cuống lên. Thế nhưng biết kiếm đâu ra thịt chó bây giờ?
Vợ hắn lại bảo:
– Bên nhà hàng xóm có con chó hay sang đây, sao anh không biết lừa lấy, ai biết đấy là đâu.
Trương Nhị đành nhận lời. Quả nhiên đêm ấy nhử con chó vào nhà và giết thật.
– Nghe Trương Nhị trình bày xong, Bùi Quân đã hiểu rõ phần nào, liền cho đòi vợ của Trương Nhị đến xét hỏi – Bùi Quân quát;
Con đàn bà điêu toa kia, mày tằng tịu với người khác, lại lừa đưa chồng vào vòng tội lỗi, để được sống mãi với tên gian phu. Còn không chịu cung khai ư?
– Vợ Trương Nhị giật mình, tuy rất đáo để, nhưng có tật giật mình, thấy quan trên nói đúng tâm địa, nên cứng họng không dám cãi. Thấy ả như vậy, Bùi Quân càng truy hỏi thêm. Cuối cùng mụ vợ Trương Nhị đã nhận đúng là ả có tằng tịu với người khác, vì muốn trừ khử chồng cũ, nên đã đặt bẫy lừa Trương Nhị – Không ngờ việc ấy bị Bùi Quân thấy rõ.
Thế là Trương Nhị được tha bổng, người bị kết tội chính là mụ vợ gian ác kia.