Ưu Mạnh khóc ngựa, can vua

Lúc đó, một một diễn viên trong cung tên là Ưu Mạnh khóc rống lên. Nhà vua lấy làm lạ hỏi nhà ngươi khóc gì đấy. Tôi khóc con ngựa đó…

Sở Trang Vương nuôi rất nhiều ngựa. Trong đó có một con được ông yêu quý nhất. Nó được khoác áo gấm ngũ sắc rực rỡ và được ở trong căn phòng đẹp đẽ gọi là, trong đó có giường đệm có trướng, màn, lụa được ăn những cành táo ngon ngọt. Đáng tiếc, con ngựa quý cứ mỗi ngày một béo bên, hưởng phúc chưa được bao lâu thì nó đã lăn ra chết.

Lúc này, Sở Trang Vương thấy thương tâm lắm, hạ lệnh cho các đại thần:

– Các khanh hãy tìm cho nó cỗ quan tài tốt đẹp nhất thiên hạ. Bên ngoài lại còn lồng một lớp quan tài nữa và chôn nó với nghi lễ một đại phu.

Có một quan đại thần khuyên:

– Tâu đại vương. Sao lại có thể áp dụng nghi lễ một đại quan cho súc vật?

Sở Vương sầm mặt lại:

– Ai còn khuyên ta không nên hậu táng cho con ngựa. Ta sẽ chém chết người đó

– Các đại thần đều ôm lấy đầu, không dám nói ra nửa lời. Lúc đó, một một diễn viên trong cung tên là Ưu Mạnh khóc rống lên. Nhà vua lấy làm lạ hỏi:

– Nhà ngươi khóc gì đấy?

– Tôi khóc con ngựa đó.

Ưu Mạnh vừa khóc vừa kể lể.

– Con ngựa này là con ngựa được quốc vương yêu quý nhất đấy. Chúng ta đàng hoàng là những người nước Sở, có chuyện gì mà chúng ta không làm được? Chỉ dùng nghi lễ đại phu để mai táng nó thì hãy còn thiệt cho cho nó. Theo tôi, chúng ta phải dùng nghi lễ quân vương để mai táng cho nó mới phải.

Đọc thêm: Tuân Tức mượn đường lấy Ngu Quắc

Trang Vương hỏi:

– Sao lại dùng nghi lễ quân vương để mai táng nó?

Ưu Mạnh đáp:

– Thần yêu cầu cho nó một cỗ quan tài bằng ngọc có chạm trổ hoa văn. Bên ngoài lồng thêm một quan tài bằng gỗ tử. Hãy ra lệnh cho các quân lính đào huyệt bắt dân chúng phải đi chuyển đất, đồ tế cho nó phải là những vật phẩm thượng hạng nhất. Lại phải mời sứ giả các nước đến đọc điếu văn cho nó. Các nước chư hầu biết chuyện này sẽ hiểu rằng đại vương coi nhẹ con người mà coi trọng con ngựa.

Sở Trang Vương nghe xong mới biết rằng Ưu Mạnh đâu có khóc con ngựa mà là dùng lời nói khéo khuyên mình chỗ nên quá coi trọng con ngựa.

Sở Vương nhận thấy mình sai, Ông bèn than thở:

– Chẳng lẽ sai lầm của ta lại nghiêm trọng đến như thế sao? Theo ý nhà ngươi, ta nên xử lý thế nào với con ngựa?

Ưu Mạnh nói:

– Xin đại vương cho mai táng con ngựa nên như mai táng con vật trong nhóm lục súc: hãy đào một cái bếp, đó là cái vỏ ngoài của quan tài, lấy cái đỉnh lớn bằng đồng coi như quan tài, dùng vật phẩm gồm gừng, táo và gạo để hầm nhừ nó ra. Cuối cùng là mai táng nó vào trong bụng mọi người. Đó là phương pháp giải quyết tốt nhất.

Sở Trang Vương cho nhà bếp nấu thịt ngựa lên thơm phức, chia cho mọi người cùng ăn. Từ đó, ông không coi trọng súc vật mà xem nhẹ người nữa.

5/5 - (5 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận