Bên trái là Nguyễn Chẩn, đại tướng nước Tấn, bên phải là Hồ Mao. Đám quân Tấn vừa thua chạy trước mặt cũng có chủ tướng Loan Chi soái lĩnh đánh trở lại…
Năm 632 TCN (năm Tấn Văn Công thứ năm), vào tháng tư, hai nước Tấn, Sở giao chiến với nhau tại Bộc Thành (nay là phía Nam Bưu Thành gần Bộ Tập, Sơn Đông).
– Lũ bỏ đi này, bị mấy tấm da hổ của quân Tấn doạ cho sợ vỡ mật, chuyện dễ dàng như thế mà làm mất đứt cả tuyến tấn công hữu lộ của ta. Từ trước ta đã biết là quân đội hai nước Trần, Thái đa số là những đồ bỏ đi. Chỉ có đức vua là nhẹ dạ tin vào chúng.- Chủ soái quân Sở vô cùng bất mãn vì sự không thành công của liên quân Sở, Trần, Thái trong cuộc tiến công hữu lộ.
Do quân đội hai nước Trần, Thái đảm nhiệm nhiệm vụ hữu lộ đánh Tấn có số người ngựa đông đúc, vượt xa quân Tấn về mặt binh lực. Thế nhưng, vì Tư Thần, tướng lĩnh quân Tấn đã sử dụng kế mê hoặc địch trong trận chiến: ông ta cho quân Tấn dùng những tấm da hổ giả khoác lên mình ngựa phát động phản kích về phía quân địch. Chiến mà quân Trần, Thái tưởng rằng gặp hổ thật, còn chưa giao chiến đã lũ lượt sợ hãi quay đầu tháo chạy. Ngay lập tức trận địa liên quân hỗn loạn hết. Tư Thần thừa thế chỉ huy quân Tấn dũng mạnh truy sát, quân Trần, Thái bị đánh thua tơi bời.
– Từ bài học thắng lợi trong cuộc tấn công của quân hữu lộ, chúng ta có thể thấy, quân địch không hề có lực lượng quân sự to lớn gì, do đó đành phải làm một số trò bịp bợm. Chúng ta quyết không thể rút lui khi lâm trận, sợ địch như cọp, nhất định phải giữ nghiêm quân kỷ. Phàm những kẻ chiến đấu hăng hái dũng cảm, có trọng thưởng, ai dám không chiến đấu, mà tháo chạy, làm hỏng uy phong quân Sở ta, lập tức chém không tha!
Những lời giáo huấn nghiêm khắc của chủ soái khiến cho các tướng lĩnh quân Sở kinh hoàng khiếp sợ. Họ giữ nguyên văn mệnh lệnh truyền đạt lại cho thuộc hạ của mình.
– Ngày hôm sau, đại quân Sở đối trận với quân Tấn ở bên trái Thành Bộc. Chủ soái quân Sở liếc nhìn, quả nhiên binh lực quân Tấn không được tốt.
Đọc thêm: Ưu Mạnh khóc ngựa
Dựa vào mấy tiểu đội binh mã thế này mà muốn giao chiến với nước Đại Sở ta, quả là rất không tự lượng sức mình. Ta chắc rằng quân Tấn sẽ chia binh làm hai lộ tả, hữu. Truyền lệnh của ta, tấn công toàn tuyến.
– Mệnh lệnh của chủ soái quân Sở vừa phát ra, binh sĩ quân Sở hùng dũng xông lên đánh quân Tấn. Đám quân Tấn kia xem ra cũng không có kinh nghiệm chiến đấu, mới được mấy hồi đã bắt đầu thua chạy.
Tướng sĩ quân Tấn cướp đường tháo chạy, đằng sau lưng họ bốc lên những đám bụi khói mù mịt do hoảng hốt không chọn được đường.
– Ha ha ha, biết trước mà, lũ quân Tấn này không chịu nổi một đòn đâu, xem cảnh nhếch nhác thua chạy của chúng kìa. Lệnh cho toàn quân, mau truy kích!
Tướng sĩ quân Sở liều mạng đuổi theo, thế nhưng khi đuổi đến một vùng lầy lội thì mục tiêu trước mắt bỗng nhiên biến mất.
– Hỏng rồi, chủ soái, chỗ này hình như có mai phục – Một bộ tướng của quân Sở nói với chủ soái.
Không kịp rút lui đâu, có mai phục cũng phải xông…
– ”Tùng tùng tùng?”, chữ ”xông” của chủ soái quân Sở còn chưa thoát ra khỏi miệng thì một hồi trống vang lên, mấy lộ quân Tấn ở xung quanh đầm lầy đã nhất loạt lao ra.
Bên trái là Nguyễn Chẩn, đại tướng nước Tấn, bên phải là Hồ Mao. Đám quân Tấn vừa thua chạy trước mặt cũng có chủ tướng Loan Chi soái lĩnh đánh trở lại. Quân Sở tiến lui đều bị bịt kín đường, trong nháy mắt đã biến thành con cua trong nồi, bị đánh cho tơi bời.
– Hoá ra tướng lĩnh tả lộ của quân Tấn là Loan Chi đã vận dụng kế mê hoặc địch. Tướng Loan Chi cho buộc những bó củi rác vào sau chiến xa của binh sĩ, cho ngựa kéo chạy về phía sau, giả là thua chạy. Củi rác quét trên mặt đất làm bụi bốc mù mịt, tướng soái quân Sở bị mê hoặc cứ tưởng rằng quân Tấn thua chạy thật, thế là ra sức dẫn quân Sở chui vào bẫy mai phục của chủ tướng Loan Chi.