Thời Tào Ngụy đời Tam Quốc, Cao Nhu làm chức đình úy. Thời bấy giờ, kỷ luật trong trại quân hết sức nghiêm minh, hơi có biểu hiện gì lệch lạc, là bị phạt rất nặng, có khi còn liên lụy cả đến thân thích họ hàng.
– Một hôm, trong trại báo rằng có một tên lính gác là Đậu Lễ đã đi đâu mấy ngày chưa thấy quay lại, có khi là đã bỏ trốn. Để giữ nghiêm kỷ luật quân đội, xin cho phép được đi truy lùng, đồng thời tịch thu toàn bộ gia sản phạt vợ con và trẻ già trai gái trong nhà phải đi làm nô lệ cho nhà quan.
Tin tức đến tai vợ của Đậu Lễ, nàng thấy hết sức kinh ngạc và lên tiếng kêu oan và kêu xin lên tới quan phủ. Nhưng quan phủ xét thấy vụ này dính dáng đến chuyện quân sự, không dám thụ lý, đành đưa đẩy qua loa cho xong chuyện. Vợ của Đậu Lễ thấy đã hết cửa kêu, nhưng vì tính mạng của cả nhà mình, đành cố sống cố chết xin gặp bằng được đình úy Cao Nhu, xin được minh xét.
– Nghe xong lời kêu xin, Cao Nhu liền hỏi:
Tại sao ngươi biết chồng ngươi không bỏ trốn?
– Nàng khóc và thưa:
Chồng tôi từng lặn lộn nơi sa trường, chưa từng bao giờ tỏ ra sợ sệt gươm đao nơi trận mạc, không đời nào chịu bỏ trốn. Hơn nữa chàng là người rất thương yêu tôi, chứ không phải hạng người khinh bạc phù hoa không nghĩ gì đến nhà cửa vợ con. Tôi nghĩ rằng tự nhiên chàng mất tích như vậy, hẳn có điều gì mờ ám, mong đại nhân hãy xét cho công minh.
– Cao Nhu nghe nàng nói vậy, cảm thấy rất có lý, lại hỏi:
Chồng ngươi vốn có thù oán gì với ai không?
– Nàng đáp:
Chồng tôi ăn ở thật thà, xưa nay chưa hề có thù oán với ai bao giờ?
– Cao Nhu lại hỏi sang một khía cạnh khác:
Đọc thêm: Loan Chi tung bụi mù lừa quân địch
Thế chồng ngươi từng có chuyện tiền nong qua lại với người khác bao giờ chưa?
– Suy nghĩ một lát, nàng đáp:
Đúng rồi? Chồng tôi từng cho một người đồng đội là Tiêu Tử Văn vay tiền, và đã nhiều lần đòi nợ, nhưng anh ta chưa chịu trả.
– Cao Nhu bỗng chột dạ. Cái tên Tiêu Tử Văn này vốn rất gian ngoan xảo trá, hôm trước vừa uống rượu đánh người phạm kỷ luật quân đội, đang bị giam trong ngục, việc Đậu Lễ mất tích liệu có liên quan gì đến hắn hay không? Nghĩ đến đây. Cao Nhu nói với vợ Đậu Lễ:
Ngươi hãy cứ tạm về, để ta điều tra xong, rồi sẽ phán quyết!
– Chờ cho vợ Đậu Lễ ra về rồi, Cao Nhu lập tức ra lệnh giải Tiêu Tử Văn đang bị giam lên công đường. Ông hỏi qua mấy câu về chuyện đánh người hôm trước, chợt chuyển mục tiêu, hỏi:
Ngươi có từng vay tiền của người khác không?
– Tiêu Tử Văn trở tay không kịp, tái mặt đi, một lát sau mới nói được:
Tôi đơn côi nghèo khổ, không dám vay mượn ai ạ!
– Cao Nhu thấy sắc mặt hắn đã đổi khác, bèn hỏi thẳng vào đề.
Ngươi từng vay tiền của Đậu Lễ, tại sao nói không vay mượn của ai?
– Tiêu Tử Văn nghe nói thế chợt tái mặt đi, biết chuyện đã bại lộ, không biết trả lời sao.
Cao Nhu nổi nóng quát:
Ngươi đã giết Đậu Lễ, ta đã có chứng cớ trong tay, hãy mau khai ra, thì được nhẹ tội, kẻo nữa thì đừng có trách quân pháp vô tình.
– Tiêu Tử Văn chợt thấy hồn xiêu phách lạc, vội cúi đầu nhận tội