Thời Đường Thái Tông, Tây Tạng vương Tùng Tán Cán Bố nghe nói trung nguyên có công chúa Văn Thành, vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, liền sai đại thần là Lục Đông Tán tới để cầu hôn. Lúc bấy giờ, nhiều nước như Ấn Độ, Ba Tư.v.v… cũng lần lượt cử sứ thần tới để cầu hôn.
– Đường Thái Tông Lý Thế Dân quyết định thử tài các sứ thần đến cầu hôn một phen, bèn nói: ”Ai là người thông minh nhất, thì sẽ gã công chúa sang nước của người ấy”.
Lần thứ nhất, Thái Tông cho dắt ra một trăm con ngựa con và một trăm con ngựa mẹ, rồi bảo các sứ thần tìm xem con ngựa con nào là con của ngựa mẹ nào. Các sứ thần khác đều chọn những con ngựa cùng màu lông xếp vào với nhau, cho rằng cứ ngựa con lông trắng thì chắc là mẹ nó cũng lông trắng, ngựa mẹ lông đen thì con nó lông cũng đen, nghĩa mẹ lông hồng thì ngựa con cũng lông hồng,v.v.. . Kết quả đều sai toét.
– Lục Đông Tán làm khác: Ông cho nhốt riêng ngựa con và ngựa mẹ mỗi đàn riêng một chỗ, cách một đêm, hôm sau mới thả từng con ngựa mẹ một vào đàn ngựa con. Ngựa con thấy mẹ của nó đến, vội vàng chạy ra bú mẹ, cứ như thế, từng cặp một, mẹ nào con ấy, chỉ một lúc là chọn ra không sai con nào.
Đọc thêm: Lời lẽ khinh người của Lý Đức Dụ
Vua Thái Tông lại nêu ra một đề mục khó thứ hai: Ông cho người khiêng ra một cây gỗ đàn hương bão nhẵn, hai đầu to nhỏ như nhau, hỏi các sứ thần, đầu nào là gốc, đầu nào là ngọn? Các sứ thần đứng ngây ra, người nọ nhìn người kia, chẳng ai đoán ra. Riêng Lục Đông Tán bước ra, lấy một sợi dây khoanh lấy giữa thân cây gỗ, sau đó cho thả xuống hồ. Ông chỉ đầu chìm xuống của cây gỗ bảo: ”Đầu chìm xuống kia là gốc, đầu nổi lên là ngọn”. Nhà vua gật đầu khen phải.
– Cuối cùng, Thái Tông đặt ở trước mặt một viên đá quý lớn, bảo họ lấy chỉ xâu vào lỗ của viên đá ấy. Cái lỗ trên viên ngọc ấy rất nhỏ, từ đầu nọ sang đầu kia lại khúc khuỷu ngoằn ngoèo. Các sứ thần thử lấy chỉ xâu, nhưng không thể nào xâu qua được.
Lục Đông Tán đứng ở bên cạnh họ, cũng thấy rất khó. Bỗng nhiên, nhìn xuống đất thấy một con kiến đang bò, ông chợt nảy ra một ý; vội vàng bắt con kiến lên tay, dùng sợi tơ thắt vào ngang bụng nó, sau đó thả nó vào miệng lỗ trên viên đá rồi thổi nó vào trong ở miệng lỗ bên kia, ông bôi vào một chút mật. Ngửi thấy mùi mật, con kiến từ từ bò tới, cứ như thế, kéo theo cả sợi tơ qua.
– Thấy cả ba lần nêu ra việc khó như thế, Lục Đông Tán đều vượt qua được, Thái Tông thầm nghĩ: Một sứ thần mà đã thông minh giỏi giang như thế, Tạng vương hẳn là còn thông minh giỏi giang hơn. Ông đồng ý gả Văn Thành công chúa sang Tây Tạng.