A Cách Y Hạ so tài cùng tên gian thương

Ngày xưa, tộc người Ca dắc có một cô gái vô cùng nghèo khó tên là A Cách Y Hạ. Một hôm cô kéo một xe củi xuống chợ bán.

Một thương nhân hỏi cô:

– Bán bao nhiêu tiền.

– Năm đồng.

– Tất cả à?

– Tất cả.

Người thương nhân bảo với những người đi cùng:

Mọi người nghe rõ cả rồi chứ. Cô gái này bán tất cả củi,  và chiếc xe cho tôi lấy năm đồng.

A Cách Y Hạ lúc này mới biết tên thương nhân trêu mình vẫn giữ bình tĩnh hỏi lại:

– Ông có đưa tay cho tôi năm đồng không?

Tên thương nhân không hiểu ý cô gái liền nói luôn:

– Đương nhiên là tôi sẽ đưa đây rồi.

A Cách Y Hạ cũng quay ra những người đứng xem bên cạnh nói:

– Người buôn này chắc chắn đưa tay cho tôi năm đồng các bác nghe rõ chứ ạ.

Mọi người cũng đều không biết ý đồ của cô nhưng vẫn đồng thanh:

– Nghe rõ rồi.

Bò được dắt vào vườn nhà tên thương nhân, mọi người cùng chen vào xem. Lúc này người thương nhân mới lấy ra năm đồng trả cho A Cách Y Hạ nhưng A Cách Y Hạ nắm lấy cổ tay thương nhân giơ rìu lên định chặt.

Tên thương nhân sợ biến cả sắc mặt hỏi:

– Cô làm cái gì vậy?

– Ông chả nói là đưa tay cho tôi là gì? Đã thoả thuận rồi, toàn bộ xe củi của tôi đổi lấy một cánh tay bẩn thỉu của ông.

Also Read: Người thiện không đi tranh biện với người khác

– Đấy là tôi còn thiệt đấy.

Sự việc biến đổi trong chớp mắt, người làm chứng hãy còn đông đủ cả, tên thương nhân đành cắn răng thoả thuận trả một nghìn đồng vàng để mua bàn tay của mình.

Tên thương nhân từ đó suốt ngày nghĩ cách báo thù A Cách Y Hạ: Hôm đó hắn tìm A Cách Y Hạ bảo: “Chúng ta đến chỗ quan toà thi nói dối, nếu ai công nhận lời đối phương nói là nói dối thì bị thua một nghìn đồng, nếu ai thấy lời đối phương nói không phải là nói dối thì phải dùng sự thật để chứng minh”.

Hôm sau, hai người liền đến chỗ quan toà. Tên thương nhân cứ theo câu nói dối đã nghĩ sẵn tranh nói trước:

– Năm nay tôi gieo mười cân lúa mạch, lúc gieo hạt đã chọn giống rất kỹ rồi, lúc lúa lớn lên cũng rất thuần chủng, lúc cắt lúa thì ngoài lúa trên ruộng chẳng có gì cả. Ấy thế mà lúc tôi bó những đống lúa mạch đã cắt sẵn thì mới phát hiện ra mỗi đống lúa có một con sơn dương, cho đến lúc đem lúa ra bãi để rê thì lại phát hiện mỗi một hạt lúa có một con sơn dương. Đến khi đem lúa đã rê vào những xay để xay thành bột thì con sơn dương con từ giữa hai thớt cối xay kêu toáng lên nhảy ra.

A Cách Y hạ đáp:

– Ông nói toàn là sự thật. Lúa mạch được chọn rất kỹ, lớn lên cũng rất thuần chủng, mùa thu hoạch đến thì thu hoạch, thế những đống lúa mạch ấy đều là những chú sơn dương béo tròn, thế những hạt lúa bay trong không trung ở bãi rê ấy đều là vô số những chú dê non, cho đến khi lúa bị xay thành bột mà những chú sơn dương lại kêu be be được cơ đấy?

Tên thương nhân và quan toà không nói gì được nữa.

Bây giờ đến lượt A cách Y Hạ kể. Cô kể:

Một lần chú tôi làm người dẫn đường cho một đoàn lái buôn, dẫn một đoàn gồm sáu trăm con lạc đà đi qua sa mạc thì bỗng nhiên gặp một tên cướp vô cùng hung ác. Tên cướp cướp hết toàn bộ tài sản của đoàn lái buôn lại còn giết mất mấy người qua đường. Hôm qua chú tôi bảo với tôi tên cướp đã giết mấy người kia chính là ông. Ông nói đi, những lời tôi nói là giả hay thật?

Tên thương nhân hiểu ra nếu nói là thật thì không những phải bồi thường tài sản cho sáu trăm con lạc đà mà còn phải đền mạng. Còn nếu nói là giả. Ôi lại bị thua một nghìn đồng vàng. Những người đứng bên cạnh thì cứ gạn hỏi mãi, hắn đành phải xót ruột nói:

– Cô ta nói dối đấy!

Như vậy lại một lần nữa A Cách Y Hạ chiến thắng tên thương nhân.

5/5 - (5 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận