Nước Tề có một người diễn thuyết hùng biện tên Điền Ba. Người này sinh ra đã có chiếc miệng thép, thao thao bất tuyệt, mồm mép như nước chảy, ông diễn thuyết phát biểu, biện luận với mọi người khắp vùng đất Tồ Khâu, Lăng Hạ, không có ai là đối thủ của ông.
Ông có thể đánh giá thấp toàn bộ Xuân Thu Ngũ Bá trong lịch sử đến mức giá trị không bằng một đồng tiền, nói những đồ vật hoàn toàn không giống nhau như đúc. Miệng lưỡi khéo léo giỏi thật nguỵ hùng biện đó quả thật là một thanh bảo kiếm vô địch.
Một người tên là Từ Kiếp có một học trò nói năng giỏi giang tên là Lỗ Liên, mới có mười hai tuổi, nghe tiếng tăm hiển hách của Điền Ba trong lòng rất không phục. Một hôm, cậu nói với Từ Kiếp:
Thưa thầy, con, muốn đến biện luận với Điền Ba một phen để cho ông ta hết huênh hoang uốn lưỡi, khoác lác bừa bãi nữa. Có được không ạ?
Từ Kiếp nhìn Lỗ Liên lắc đầu:
– Con còn ít tuổi qúa, biết có được không?
Lỗ Liên ngẩng đầu vỗ vào ngực nói:
– Được ạ. Nhất định được!
Từ Kiếp gặp Điền Ba, liền nói:
Tôi có ,một cậu học trò mới 12 tuổi mà là một con ngựa non thiên lý hậu sinh khả uý, muốn đến xin thỉnh giáo ngài một phen được chăng?
Điền Ba hơi mắm môi, lộ vẻ khinh thường:
– Được
Lỗ Liên đến gặp Điền Ba có một mình và nói:
Đọc thêm: Lỗ ban dùng trí kê tháp nghiêng
– Cháu thấy mọi người nói rằng rác bẩn trên sảnh đường chưa quét sạch, sao lại lo chuyện cuốc sạch cỏ tạp ngoài cánh đồng? Lúc đoàn binh hai bên đánh giáp lá cà sao lại đi phòng bị những mũi tên bắn lén từ xa đến? Thế là nghĩa lý gì? Đó là, mọi việc đều có điều nhẹ, điều nặng, việc muộn, việc gấp, Nếu việc gấp không làm, việc thứ yếu lại làm trước, chẳng hoá là làm lung tung. Bây giờ, tình hình đất nước ta đang rất nguy cấp, phía Nam Dương có đại quân Sở đồn trú, vùng cao Đường bị quân nước Triệu đánh vào, thành Liêu bị 10 vạn quân Yên bao vây trùng trùng lớp lớp. Thưa Điền tiên sinh, ngài có diệu kế gì đến cấp cứu đây?
Điền Ba đớ ra, măt đỏ bừng bảo:
Không có cách nào
Lỗ Liền cười, nói:
– Khi quốc gia lâm nguy khẩn cấp, không đề xuất được cách cứu vãn, khi nhân dân bị nguy vong không đưa ra được kế gì an dân sao còn coi là một học giả diễn thuyết giỏi? Trước mắt, cháu có thể dùng kế đuổi quân Sở ra khỏi Nam Dương đi, truy đuổi lui quân Triệu ở Cao. Đường giải vây cho thành Liêu. Tài tranh biện thật sự có giá trị, có bản lĩnh tất phải giải quyết được vấn đề thực tế! Còn ngài Điền thuyết thao thao, chỉ như tiếng kêu suông của con cú mèo, khiến người ta ghét chết đi được. Mong sau này ngài hãy bớt lời cho!
Điền Ba cảm thấy không còn đất mà đứng nữa ngượng ngùng:
– Cậu nói phải, nói đúng…
Ngày hôm sau, Điền Ba dành thì giờ đến thăm Từ Kiếp, không ngột lời khen:
Học trò Lỗ Liên mà ngài dạy dỗ không chỉ là con ngựa non đâu mà là con tuấn mã truỵ vạn lý phong.
Từ đó Điền Ba cũng không còn khoác lác bốc trời nữa.