Nhạc Trụ dùng trí khôn phản bác lại thầy giáo

Doanh Khâu Tử đã từng làm giáo viên ở một trường tư thục. Ông ta bất mãn với kiểu thống trị của triều đình nhà Nguyên, nên thường mượn rượu để giải sầu, trò chuyện cho qua ngày.

– Đối đối với con nhà quyền quý đến nhờ ông phụ đạo, ông không hề để ý tới, dần dần trở thành biếng nhác. Ông lên lớp thường ngủ gật làm cho một số trẻ con nhà giàu không còn hứng thú học nữa. Trong số học sinh của ông có một cậu bé tên là Nhạc Trụ sau này trở thành một học giả nổi tiếng của triều đại nhà Nguyên mà tên tuổi của ông ai cũng đều biết đến.

Gia đình của Nhạc Trụ rất nghèo, nhưng cậu ta rất thông minh ham học, chịu khó tìm tòi. Cậu bé nghe nói Doanh Khâu Tử là người học rộng tài cao nên gắng xin theo học. Nhưng thấy thầy hay ngủ gật trên lớp không có trách nhiệm với học sinh, cậu quyết tìm cho ra nhẽ.

– Một hôm Doanh Khâu Tử gọi một học sinh lên bảng dán chữ, còn ông gục trên bàn ngủ. Trong lớp nháo nhào cả lên. Những đứa trẻ con nhà giàu tự do làm loạn, có đứa thì lấy dế mèn ra nghịch, có đứa đánh chửi nhau, có đứa thì vẽ vời linh tinh trên vở. Nhạc Trụ cũng nhân cơ hội này vui đùa cùng bọn trẻ. Sau đó, cậu ta nhẹ nhàng đi lên đánh thức. Doanh Khâu Tử dậy và nói thầm vào tai ông:

Thưa thầy, tại sao thầy hay ngủ gật như vậy?

– Doanh Khâu Tử đang mơ màng thì bị Nhạc Trụ đánh thức mơ hồ nhìn xung quanh, theo thói quen ông sờ tay lên đầu, cố làm ra vẻ thần bí nói:

Thầy vừa mơ được gặp Đức Thánh Hiền, giống như Khổng Tử mơ thấy Chu Công ấy. Đức Thánh Hiền đã dạy cho thầy để truyền thụ lại cho các con.

Also Read: Lưu Quốc Kiệt bày trận đinh sắt

– Nói xong ông ngâm nga câu thơ:

”Thái cúc Tây ly hạ, du nhiên kiến Bắc Sơn”

– Nhạc Trụ sửa lại.

Không phải như thế. Phải là: ”Thái cúc Đông ly hạ, du nhiên kiến Nam Sơn” mới đúng chứ.

– Doanh Khâu Tử thở ra và nói: “Mang mang nhân thế, vân vân chúng sinh, nhân yêu bất phân, hà phân Đông Tây Nam Bắc”.

Nhạc Trụ biết Doanh Khâu Tử mượn cớ vào giấc mơ để giãi bày tâm sự của mình, ngay cả chuyện Doanh Khâu Tử giả vờ làm ra vẻ ngây ngô, mơ hồ, cậu ta cũng đều biết cả. Cậu ta chỉ muốn làm cho Doanh Khâu Tử phải sửa tật xấu ngủ gật của mình, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cậu ta cũng tìm ra một biện pháp tốt.

– Ngày hôm sau trong giờ học Doanh Khâu Tử lại đọc mấy câu thơ:

”Thế gian hành đông diệc như thử, cổ lai vạn sự đông lưu thủy”

– Đột nhiên phát hiện thấy Nhạc Trụ đang say sưa ngủ, ông bèn chỉ trích:

Lười biếng là do tính, thật đúng là rau nào sâu ấy!

– Lúc này Nhạc Trụ liền đứng dậy nói:

Thưa thầy, thầy đã nói oan cho con, con đang học chứ ạ!.

– Doanh Khâu Tử càng tức giận:

Rõ ràng là đang ngủ gật, mà còn dám cãi thầy?

– Đúng như thế ạ, con cũng mơ được gặp Đức Thánh Hiền, cũng giống như thầy gặp Đức Thánh Hiền.

Doanh Khâu Tử hỏi lại Nhạc Trụ:

– Thế Đức Thánh Hiền có dạy con điều gì không?

Nhạc Trụ liền từ tốn trả lời:

– Con nhìn thấy Đức Thánh Hiền bèn hỏi ông ta: ”Thầy giáo chúng con thường bỏ mặc chúng con để đến gặp ngài. Ngài có điều gì dạy bảo ông ấy không ạ?”. Nhưng Đức Thánh Hiền đáp lại: ”Từ trước đến giờ ta chưa gặp thầy ngươi bao giờ cả ”.

Doanh Khâu Tử nghe xong, không nói được gì cả, mặt mũi đỏ gay lên. Ông không ngờ rằng một đứa trẻ thơ ngây mà cũng có thể hiểu đạo làm người sâu sắc đến như vậy, nó còn dùng đạo để vạch trần những lời bịa đặt của ông nữa. Từ đó, Doanh Khâu Tử đã bỏ được thói xấu của mình, mà ông ngày càng chú ý bồi dưỡng cho Nhạc Trụ hơn nữa.

Mưu lược

5/5 - (5 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận