Sĩ Hội liều chết can vua, cứu thống soái

Hoàng thượng không nên giết ông ta. Một tiếng nói bỗng vang lên từ trong cung điện yên tĩnh. Các đại thần ngước nhìn. Thì ra, đại phu Sĩ Hội…

Tấn Cảnh Công nổi giận đùng đùng, lệnh cho đao phủ lôi Tuân Lâm Phủ đang quỳ dưới đất ra chém đầu.

Tuân Lâm Phủ khẽ ngẩng đầu, hạ thấp giọng, nói:

– Tôi là thống soái ba quân của nước Tấn. Trận này, tôi bị nước Sở đánh bại, tôi bị khiển trách với tội bỏ chạy. Hoàng thượng sẽ giết tôi, tôi không có gì ân hận, chỉ xin chúng ta hãy rút kinh nghiệm bài học của lần thất bại này sau khi tôi chết. Mong cho nước Tấn ngày một hùng mạnh hơn…

Các đại thần đều cúi đầu. Họ đều cho rằng trước đây, Tuân Lâm Phủ có công với nước Tấn đánh thua có một trận mà bị tử hình. Như vậy, không hợp tình hợp lý. Tuy vậy mọi người sợ Tấn Cảnh Công đang trong cơn thịnh nộ, nên không dám nói một vài lời cầu xin, phán xử công bằng cho Tuân Lâm Phủ.

– Hoàng thượng không nên giết ông ta! – Một tiếng nói bỗng vang lên từ trong cung điện yên tĩnh. Các đại thần ngước nhìn. Thì ra, đại phu Sĩ Hội đứng ra nói cho Tuân Lâm Phủ.

– Thống soái bại quân, tội nặng phải chém đầu. – Tấn Cảnh Công không để một chút do dự cho việc thương lượng. .

– Tuân Lâm Phủ là một nhân tài dường cột của nước Tấn ta. Đã nhiều lần lập được kỳ công, tiến thì tận trung, thoái thì nghĩ đến lỗi lầm. Người như vậy mà giết đi thì chỉ có kẻ thù của chúng ta mới vui mừng mà thôi… – Sĩ Hội nói lên, rất hùng hồn.

Ông lại nói:

Đọc thêm: Sở Trang Vương khôi phục nước trần

– Chắc Hoàng thượng còn nhớ cuộc chiến dưới thành Bộc Mã giữa Tấn với nước Sở chứ? Quân ta đã bắt được nhiều tù binh, thu được bao nhiều là vũ khí, lương thực không đếm xuể. Nhưng tiên quân của chúng ta là Tấn Văn Công vẫn không dám ngủ yên, người thường nói với các thần rằng: “Tể tướng nước Sở, Đắc Thần là một nhân vật rất giỏi, khi ông ta mà còn sống thì lực lượng của nước Sở sẽ rất mạnh hơn chúng ta vạn lần, không thể xem thường được”. Sau đó vua Sở giết Đắc Thần, Tấn Văn Công vui mừng đến nỗi vừa hát vừa múa lên rồi nói: “Nước Sở đã không còn ai có thể tấn công nước Tấn được nửa ta có thể ngủ an giấc được rồi.” Quả nhiên, nước Sở không chấn hưng lên được suốt hai triều đại. Từ sự kiện đó, chúng ta thấy vai trò của vị đại thần có năng lực trị quốc đối với đất nước có tác dụng quan trọng đến nhường nào!

Tấn Cảnh Công lặng lẽ nghe, vẻ tức giận trên nét mặt tiêu tan dần.

– Bây giờ, Tuân Lâm Phủ là một vị quan có năng lực. Quân địch của chúng ta mong ngày mong đêm cho ông ta chết đi làm suy yếu lực lượng của nước Tấn. Ông ta bị giết thì đó chẳng phải là nước Tấn bị một tổn thất không lấy lại được ư? Việc ông thua trận lần này, thì chỉ là sai lầm và tổn thất ngẫu nhiên trong chiến tranh. So với công lao kiến lập nước Tấn thì cũng như việc mặt trời bị nhật thực, như mặt trăng bị nguyệt thực làm sao phương hại được ánh hào quang của ông ta?

Ái khanh nói đúng? suýt nữa, ta đã giết oan một vị công thần của nước Tấn.

Tấn Cảnh Công rời chỗ ngồi, đi xuống, đỡ Tuân Lâm Phủ đang quỳ đứng dậy lập tức miễn xá lỗi lầm của Tuân, khôi phục chức vị thượng khanh cho ông.

5/5 - (8 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận