Sau khi phát minh ra cái cưa, Lỗ Ban lại phát minh ra cái bào. So với khi trước chỉ dùng dao và rìu để làm các công việc về mộc, cái cưa và cái bào đã giúp mọi người bớt được sức lực bỏ ra, lại nâng cao được chất lượng. Lỗ Ban rất vui mừng, tự hào về sự phát minh của mình.
– Thế nhưng, khi Lỗ Ban bào gỗ, miếng gỗ luôn bị di động, rất không thuận tiện, ông nên phải nhờ vợ là Vân Thị đứng đối mặt, giữ lấy đầu miếng gỗ. Thường xuyên Vân Thị bị miếng gỗ húc vào người đau điếng, bàn tay toàn là những vết thâm tím.
Vân Thị bảo Lỗ Ban:
– “Mình đã phát minh ra cái bào để bào gỗ, sao không nghĩ cách nào để khi bào gỗ không cần có một người giữ đầu mảnh gỗ?”
Lỗ Ban lắc đầu nói:
– “Tôi làm được ra cái bào đã khá vất vả rồi, mình còn bảo phải làm gì nữa đây?”
Vân Thị quyết định tự mình nghĩ ra cách.
Đọc thêm: Người vợ họ Đào nghĩ xa khuyên chồng
– Từ đó, ngày nào Vân Thị cũng nghĩ đến việc mình sẽ phải làm, ăn không thấy ngon, uống trà thấy trà vô vị. Bỗng một hôm, nàng ở nhà ngoài, đang cúi đầu suy nghĩ, quay đi quay lại. Trong nhà, Lỗ Ban gọi nàng ra giữ gỗ. Tiếng gọi của Lỗ Ban to quá làm nàng giật mình chạy vào, phần bị vướng một cái gì đó khiến nàng loạng choạng suýt ngã. Nàng quay lại, nhìn kỹ. Thì ra trẻ con tinh nghịch, cắm ở ngoài sân một mảnh gỗ. Nàng định nổi nóng. Nhưng lại tự nói với mình: Miếng gỗ cắm ở ngoài sân có thể cản, vướng người… Nếu vậy, ta sẽ đóng miếng, gỗ đó lên ghế để giữ tấm gỗ đang bào?
Nàng vội hớt hải chạy vào nhà trong, nói ý nghĩ đó với chồng. Lỗ Ban cho là có lý liền làm theo, quả nhiên rất có hiệu quả.
– Lỗ Ban cảm khái nói:
Trên thế giới, sự phát minh, sáng tạo không bao giờ có giới hạn, chúng ta không bao giờ nên tự mãn.
– Sau này, các bác thợ mộc gọi miếng gỗ chặn do Vân Thị phát minh ra gọi là miếng ”Ban thê” để kỷ niệm.