Có một vị giáo sĩ phương Tây rất vừa ý một khoảnh đất ở ngã tư thành Tương Dương, muốn dựng một giáo đường tại vùng đất phồn hoa này. Ông ta liền tìm ông chủ mảnh đất đó đề nghị được mua. Ông chủ nói:
– Chỗ này là tấc đất tấc vàng đấy. Hơn nữa ở đây rất nhiều quán nhà cửa, không thể bán được đâu.
Vị giáo sĩ nói:
– Tôi chỉ cần một mảnh đất bằng da một con dê. Còn về giá cả ư, cho anh chất bạc lên tấm da dê này, chất được bao nhiêu trả anh bấy nhiêu.
Ông chủ kia thấy lợi trước mắt liền đồng ý điều kiện này. Hai bên ký vào khế ước. Vị giáo sĩ liền đi mua một tấm da dê để đo đất. Ai ngờ ông ta lòng dạ khôn lường đem tấm da dê cắt thành sợi dây, quây một vòng cả con đường.
Ông chủ thấy bị lừa liền kiện lên quan.
Thẩm tri huyện cho gọi tất cả nguyên cáo, bị cáo, những người có liên quan và chủ nhân của các cửa hàng, cửa hiệu và các nhà ở bên công đường. Vị giáo sĩ phương Tây đã mời tất cả những người phương Tây ở Tương Dương đến để phô trương thanh thế tạo dư luận trợ giúp ông ta.
Thẩm tri huyện nói với mọi người.
– Đây là công đường sở tại, tất cả mọi người đều quì xuống.
Người Trung Quốc vừa nghe tiếng quát lập tức quỳ sụp xuống còn vị giáo sĩ và đám người phương Tây đều thẳng lưng không chịu quỳ, còn nói rất dõng dạc:
– Chúng tôi là tín đồ Thiên chúa giáo, chỉ quỳ trước chúa, quyết không quì trước một giáo đồ nào khác.
Thẩm tri huyện giả bộ không hiểu hỏi:
– Chúa của các ngươi là ai?
– Là đức Giê su.
– Cái tên này rất lạ, tại sao ta chưa nghe thấy bao giờ nhỉ?
Tri huyện giả bộ ngớ ngẩn, bọn người phương Tây cười ầm cả lên. Tri huyện nói với vị giáo sĩ:
Also Read: Thái Đình Khải dùng đỗ tương đánh địch
– Ngươi nói tên chúa của ngươi ra.
– Cái này thì dễ thôi, mau đem bút mực, giấy, nghiên ra đây.
Vị giáo sĩ tỏ ra là người rất am hiểu Trung Quốc.
– Không cần.
Tri huyện với chiếc bút son trên án, xoè lòng bàn tay ra nói:
– Cứ viết lên tay ta cũng được.
Vị Giáo sĩ liền viết hai chữ ”Giê su” lên lòng bàn tay tri huyện. Tri huyện áp bàn tay vào tai rồi bỗng nhiên nghiêm nói:
– Đức chúa Giê su nói với ta yêu cầu tất cả các người quì xuống.
Bọn người phương Tây nghe thấy thế nghiễm nhiên coi tri huyện là hoá thân của chúa Giê su, đành phải quì xuống. Tri huyện lại áp bàn tay vào tai, tiếp tục nghiêm giọng quát:
– Đức chúa Giê su vạn năng nói với ta, người lợi dụng tính hám của của giáo đồ khác phái, giở trò quỉ đổi trắng thay đen lừa người ta. Bảo ta thay đức Chúa phạt người bốn mươi trượng ngay tại đây.
Vị giáo sĩ kia nghe thế liền cãi:
– Ngài nói dối, Đức chúa chắc chắn không nói giúp giáo đồ khác phái.
Nhưng những người phương Tây khác lại đưa mắt nhìn nhau không dám lên tiếng. Tri huyện quát:
– Ngươi lại dám nghi ngờ cả Đức chúa hả? Mau đánh đòn cho ta!
Bọn sai nha nghe thế liền xông lên vật ngã vị giáo sĩ đánh cho bốn mươi trượng. Đánh cho ông ta vãi cả đái, rách ra rách thịt.
Tri huyện lại nghe ngóng ở bàn tay, rồi nói:
– Đức chúa vạn năng nói, chỉ cần con dê non lạc đường này trả lại khế ước, từ nay không nhắc đến chuyện này nữa thì có thể tha tội cho nó.
Vị giáo sỹ đau đớn không chịu nổi đánh phải chấp nhận. Huỷ bỏ khế ước mua đất, số bạc đã trả phải bồi thường cho những người dân Trung Quốc bị thiệt hại.
Đợi những người phương Tây đi hết, tri huyện lại trở lại với diện mạo quan phụ mẫu nơi này, hạ lệnh đánh cho tên chủ đất thấy lợi tối mắt kia bốn mươi trượng để khuyên răn.
Dân chúng nghe chuyện này đều ca tụng thẩm tri huyện xử án công bằng, sáng suốt.