Một đêm khuya, một toán kẻ cắp bịp bợm đột nhập vào nhà phú hộ giàu có. Vợ chồng chủ nhân đang ngủ bị lôi dậy thì giật mình run lẩy bẩy vì sợ hãi.
– Mau, mau đưa chìa khoá tủ, chìa khoá hòm đây. Bọn trộm giơ kiếm lên, kề sát cổ chủ nhân. Lưỡi kiếm ánh lên tia sáng lạnh lẽo chết người.
Vợ chồng nọ không dám chậm trễ vội vàng đến bên bàn trang điểm tìm chùm chìa khoá. Bọn trộm lập tức chia nhau vào các phòng, lục lọi hòm tủ. Trong phút chốc, phòng ngủ, phòng khách, thư phòng… đều bị đảo lộn lung tung hết cả.
Lúc đó, một a đầu nhìn thấy thế, chợt nghĩ ra một kế. Nó giả bộ hết sức sợ hãi, mếu máo nói với tên trộm canh gác:
– Chú ơi, cháu lạnh, cháu lạnh, cho cháu vào bếp sưởi ấm một chút nhé.
Tên trộm kia thấy con nhỏ chưa đầy mười tuổi, lại không đòi đi ra ngoài liền nói:
Also Read: Thẩm tri huyện nghe chữ xét án
– Đi đi
Tiểu a đầu được phép liền lập tức chạy vào bếp, gài cửa lại. Cô lấy hòn đá đánh lứa, châm đèn lên rồi bỏ mấy bó rơm lớn vào bếp đun, châm lửa lên… Sau đó cô bé mở cửa sổ nhảy ra đằng sau sân rồi lại đóng cửa sổ lại.
Tên trộm đến trước cửa bếp, nhòm vào qua một khe hở ở cửa, chỉ thấy đèn đóm sáng trưng, từ bếp phát ra ánh lửa đỏ rực. Hắn đoán rằng con a đầu nhỏ kia đang ngồi sưởi ấm trước bếp lửa liền trở lại phòng khách.
Lại nói tiểu a đầu kia chạy ra sân sau liền lập tức đốt lửa rồi châm vào đống rơm sát tường bao. Phút chốc, ngọn lửa bốc lên rừng rực. Lửa lại gặp gió trợ giúp càng cháy to hơn, nửa khoảng trời phía sân biến thành màu đỏ.
Dân làng lũ lượt bị đánh thức dậy. Trong nháy mắt, cả đám người đã vây quanh nhà phú hộ kia: người xách thùng, người vác đòn gánh… bọn trộm đang vùi đầu vào lục của cải nghe có tiếng người huyên náo ở ngoài thì giật mình đánh thót, muốn tháo chạy nhưng đã muộn, chúng đã bị dân làng vây bắt toàn bộ.
Dân làng ai cũng khen ngợi trí thông minh tuỳ cơ ứng biến của tiểu a đầu.