Cuối triều đại nhà Nguyên, nạn sưu cao thuế nặng làm cho dân chúng gặp cảnh lầm than. Nông dân ở khắp nơi vùng lên khởi nghĩa.
– Lúc đó, quân của Quách Tử Hưng đứng lên chống lại quân triều đình rất quyết liệt. Chu Nguyên Chương xuất thân từ một người nông dân nghèo (1328 – 1398) đã đi theo quân khởi nghĩa của Quách Tử Hưng. Trong chiến đấu ông đã thể hiện rõ tài quân sự và năng lực tổ chức lỗi lạc của mình nên được Quách Tử Hưng rất quý trọng.
Rất nhanh, quân khởi nghĩa đã chiếm được Trương Dương, phân chia đất đai lương thực cho dân chúng, Quách Tử Hưng được tôn lên làm vua ở đất này, dìu dắt dân chúng, phong quan cấp lộc, hàng vạn người đều giao cho Chu Nguyên Chương làm thủ lĩnh. Chu Nguyên Chương trở thành người có quyền chỉ huy quân sự, lúc này càng tăng thêm sự ghen ghét đố kỵ của hai người con Quách Tử Hưng.
– Chúng không có một quyền hành gì, chỉ dựa vào công đức của bố mà cũng được hưởng thành quả của cuộc khởi nghĩa, thế mà giờ đây chứng cứ cho rằng Chu Nguyên Chương đã cản trở công việc của chúng, kế thừa ngôi vua. Một khi có cái gai ở trong mắt, mụn nhọt ở trên da mà không nhổ đi thì không được. Chúng đã nhiều lần vu oan giá họa cho Chu Nguyên Chương nhưng bị Quách Tử Hưng quở mắng: nếu cứ muốn làm càn thì đừng có trách, trứng còn đòi khôn hợn rận… Rất nhiều âm mưu hãm hãi Chu Nguyên Chương đều không thành công.
Also Read: Kế đua ngựa của Thành Cát Tư Hãn
– Hết cách này chúng lại bày cách khác, chúng chuẩn bị dùng rượu độc để sát hại Chu Nguyên Chương. Sau khi biết được mưu mô của chúng, ông không nói gì cả làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra vẫn gọi nhau bằng anh em rất thân mật, vẻ mặt tươi cười niềm nở. Chúng nghĩ rằng Chu Nguyên Chương vẫn chưa hề biết chuyện gì hết.
Có một ngày, ba người hẹn nhau ra ngoài đi săn. Trời cao mây tạnh, sơn thủy hữu tình, phong cảnh rất đẹp nhưng họ đều có tâm sự riêng trong lòng, nên không còn hứng thú để thưởng thức phong cảnh nữa. Đi đi đi lại, không khí rất nặng nề trầm mặc. Đột nhiên có tiếng ngựa hý phá tan bầu không khí căng thẳng đó. Hai tay công tử họ Quách quay đầu lại nhìn, chỉ trông thấy con ngựa của Chu Nguyên Chương đang ngửa đầu lên trời dường như tìm kiếm cái gì vậy. Bọn chúng chẳng thêm để ý đến điều gì cả. Lúc này, Chu Nguyên Chương xuất hiện, mắng chửi chúng một trận:
– Tôi có chỗ nào không phải với các anh chứ? Vừa nãy các thần tiên trên trời có nói cho tôi biết, các anh muốn dùng rượu độc để hãm hại tôi!
Nói xong, ông ta giục ngựa quay đầu định trở về.
– Bọn chúng vội vàng chặn lại, xin tha thứ:
Đều là do chúng tôi quá tin vào ma quỷ, chúng tôi thề rằng từ nay về sau nếu có làm điều gì xằng bậy thì sẽ bị trời chu đất diệt!
– Chu Nguyên Chương cười thầm, trên mặt ông vẫn giữ thái độ bình tĩnh, ông nói:
Tôi cũng chẳng truy cứu làm gì cả, các anh cứ yên tâm đi.
– Thực ra, bọn chúng tâm địa xấu xa mà lại hay mê tín nữa, vừa rồi đã mắc phải kế của Chu Nguyên Chương nên đã lộ rõ bản chất. Từ đó trở đi chúng không còn ý đồ mưu hại Chu Nguyên Chương nữa.
Chu Nguyên Chương năm 1369 rời về Nam Kinh (làm vua từ năm 1368 đến năm 1398), quốc hiệu Minh, niên hiệu Hồng Vũ.