Quan huyện Khâm Chính Thiên nhận được tờ đơn kiện của một người dân tên là Hồ Phi tố cáo người họ hàng Hồ Thành Nhược cưỡng ép ra vái trước cửa nhà anh ta khiến anh ta không được an toàn, kèm theo đơn kiện có dâng mười lạng bạc trắng.
Quan huyện lập tức cho gọi Hồ Thành Nhược đến xét hỏi Hồ Thành Nhược lại nói con đường đi trước cửa là đường chung của hai nhà. Hồ Phi muốn chiếm đoạt nhà cửa của anh ta nên cố ý gây rắc rối, xích mích.
– Hồ Phi tất nhiên cũng có lý do, anh ta nói, khi tổ tiên làm toà nhà lớn này, con đường trước cửa là dùng chung, nhưng bố Hồ Thành Nhược khi còn tại thế do gia cảnh khốn khó đã cầm cố con đường chung này cho anh ta lấy tám mươi xâu tiền đồng. Về sau họ không chuộc lại được, đương nhiên không thể tiếp tục sử dụng. Nói đoạn, lại dâng tờ văn tự cầm cố lên.
Quan huyện vừa xem tờ văn tự, mọi khúc mắc dường như đã rõ ràng, ông ta nói với Hồ Thành Nhược:
– Bố ngươi đã cầm cố con đường cho người ta, ngươi không có quyền sử dụng. Nếu muốn đi, tất phải chuộc lại con đường.
Hồ Thành Nhược luôn mồm kêu oan:
– Bố tôi dù có nghèo cũng không cầm con đường đi lại cho người khác.
Hồ Phi trề môi nhạo lại:
– Nếu như nhà anh có thế lực, bỏ tám mươi xâu tiền đồng ra chuộc lại con đường là được.
– Cái này…
Hồ Thành Nhược nghèo đến mức không một xu dính túi, đào đâu ra tám mươi xâu tiền đồng mà chuộc?
Also Read: Kế ly gián tìm ra sự thật của Hùng Công
– Tám mươi xâu tiền đồng này ta sẽ thay ngươi trả – Quan huyện nói – không nên vì một chút tiền bạc mà tổn thương đến tình cảm hai nhà.
Ông cho Hồ Thành Nhược về nhà trước, bảo Hồ Phi đợi ở công đường, rồi ra nhà sau lấy tiền.
Hồ Phi lúc này vô cùng buồn chán, ý anh ta là muốn cắt đứt đường đi của Hồ Thành Nhược để dễ dàng mua nhà cửa của anh ta với giá rẻ, khiến toàn bộ toà nhà của Hồ gia đều qui thuộc về sở hữu của nhà anh ta. Nào ngờ quan huyện đứng ra trả tiền làm tan tành mưu kế của anh ta, trong lòng hết sức buồn bực.
Anh ta đợi mãi vẫn không thấy quan huyện ra, bụng đã đói cồn cào, muốn về nhà ăn cơm. Anh ta vừa bước đi liền bị nha dịch chặn lại. Lúc này Khâm Chính Thiên mới bước ra, nói:
– Hồ Thành Nhược đi qua trước cửa nhà ngươi, ngươi đòi tiền của anh ta. Bây giờ ta cũng học cách của ngươi, ngươi đi từ trong nha môn của ta ra, ta cũng phải thu tiền của ngươi.
Hồ Phi biết quan huyện đã rõ mưu kế của anh ta, đành phải đồng ý:
– Không biết quan thu bao nhiêu tiền?
Tám mươi xâu tiền đồng.
Hồ Phi không biết nói sao, do không mang theo tiền, đành phải viết tờ nhận vay tám mươi xâu tiền.
Quan huyện cầm tờ giấy vay nợ và tờ giấy cầm cố lên nói:
Hai tờ văn tự này có số tiền bằng nhau, có thể coi như xong.
Tiếp đó ông ta nói với Hồ Phi:
– Tờ văn tự cầm cố của ngươi viết mực hãy còn tươi, rõ ràng là giả mạo. Hơn nữa ngươi vì tám mươi xâu tiền đồng nhỏ lại cống cho bản quan mười lạng bạc để kiện cáo, tính hối lộ ta để bẻ cong pháp luật, ngươi đã biết tội chưa?
– Biết tội rồi, biết tội rồi!
Hồ Phi quỳ xuống dập đầu lia lịa.
Quan huyện khuyên răn:
– Mười lạng bạc sung vào kho của huyện. Từ nay về sau ngươi không được phép bắt nạt hàng xóm. Nếu còn xảy ra chuyện tương tự, bản quan quyết không khoan hồng.
– Không dám, không dám.
Hồ Phi sợ toát mồ hôi. Từ đó không hề dám chèn ép hàng xóm nữa.