Đời Thanh, khi Đào Liên Tuyền Làm tri huyện ở huyện Mông Dương, tỉnh Sơn Đông, có một người tên là Khước Gia Lạc dùng dao chém vào đầu, mặt, eo lưng của bác gái ruột, sau đó đến nha môn huyện tự thú.
Nhưng anh ta cứ lúng ta lúng túng, lại không chịu cung cấp vật chứng. Đào Liên Tuyền tiếp nhận vụ án, lập tức sai người cho gọi người bị hại là Khước thị đến công đường kiểm nghiệm vết thương. Khi người xét nghiệm sắp khám xong, Khước thị la to lên:
– Công đường chẳng lẽ hết nhân tài rồi sao? Ai là hung thủ tôi đã biết từ lâu, chính là cái thằng Khước Gia Lạc đi báo án đấy.
Đào Liên Tuyền thấy rất kỳ quặc: Chẳng phải hung thủ đã tự thú rồi sao? Liền nói:
– Ngươi kể ra xem nào.
Khước thị nói:
– Lúc thằng cháu này xông vào buồng ngủ của tôi, tôi còn tưởng nó là kẻ trộm liền đem đứa con trai nhỏ giấu dưới gầm giường, còn mình nấp sau cánh cửa quan sát. Khước Gia Lạc thấy trên giường không có người thì quay ra, nó cũng không lấy đồ vật gì cả.
Đi ra đến cửa nó phát hiện ra tôi liền liên tiếp chém tôi ba nhát. Lúc đó mặc dù trời tối nhưng tôi vẫn nhìn rõ bộ mặt của nó. Khi nó đi khỏi, tôi mới thấy đau đớn ở chỗ vết thương nên kêu cứu ầm lên. Chú của nó rồi họ hàng làng xóm đều kéo đến nhà tôi xem, chỉ riêng có Khước Gia Lạc không đến. Sau đó tộc trưởng họ Khước đi gọi nó, rất lâu sau nó mới đến. Mọi người vừa phê bình vừa cầu khẩn nó mới chịu đến nha môn báo án. Những điều tôi nhìn thấy là như thế, cúi mong quan lớn xét xử.
Also Read: Một lời lật ngược vụ án của Thầy Biện
– Đào tri huyện nghe thế liền nghiên cứu tỉ mỉ vụ án này. Ông nhận thấy cả người tự thú lẫn người bị hại khi vạch trần hung thủ đều không cung cấp vật chứng, chỉ dựa vào lời nói của họ thì không thể làm chứng cứ xử án được. Làm thế nào đây? Liền một mặt cho Khước thị về nhà dưỡng thương, mặt khác giao cho một người sai nha đóng giả thành tội phạm, cho giam cùng một phòng với Khước Gia Lạc. Người tội phạm giả kia rất nhanh đã thân thiết với Khước Gia Lạc, trở thành đôi bạn trong lúc hoạn nạn.
– Một hôm, người tội phạm giả phát hiện thấy Khước Gia Lạc cởi quần áo ngoài ra, mút những vết nhơ bẩn ở áo lót. Lúc đầu anh ta còn tưởng rằng Khước Gia Lạc có thói quen kỳ quặc gì đó, sau nhìn kỹ mới phát hiện ra anh ta mút những vết máu. Cái trò gì thế này nhỉ anh ta liền bí mật báo cáo chuyện này với tri huyện Đào Liên Tuyền.
Đào tri huyện lập tức sai người đến phòng giam lột bỏ áo lót của Khước Gia Lạc ra, áp giải anh ta đến công đường thẩm vấn. Hỏi ngược hỏi xuôi mãi, cuối cùng Khước Gia Lạc đành phải khai: Vết máu là của người bị hại Khước thị, mút sạch vết máu đi là để thủ tiêu tội chứng khiến quan huyện khó mà phán quyết được tội ác của anh ta. Tìm được vật chứng rồi, vụ án được giải quyết được ngay. Tình trạng vết thương của Khước thị rất nặng, khi nghe nói vụ án đã được xử xong, oán thù của mình đã được rửa sạch nên bà yên tâm nhắm mắt. Đào Liên Tuyền lo liệu cho đứa con trai nhỏ của bà đâu ra đấy rồi mới hạ lệnh thi hành án tử hình với Khước Gia Lạc.
– Con trai Đào Liên Tuyền là Đào Ngợm Canh nói:
Tôi ở bên cha đã mười mấy năm trời, thấy ông xử án đều dựa theo nguyên tắc ngũ thính của “Chu Lễ” mà làm (tức là: từ thính, nghe lời nói của phạm nhân; sắc thính, nhìn nét mặt của phạm nhân; khí thính, quan sát hơi thở của phạm nhân; nhĩ thính, xem phạm nhân, nghe người khác như thế nào; mục thính, nghiên cứu đôi mắt của phạm nhân) không bao giờ vội vã dùng đến dụng cụ tra tấn.