Thái Sử Từ đi ngày đi đêm đến thành Lạc Dương, màn đêm mỗi lúc một dày, trời mỗi lúc một tối thêm, lòng ông cũng mỗi lúc một sốt ruột nôn nóng.
– Đầu còn xanh, tuổi còn trẻ, trong quận này cũng chưa làm nên được trò trống gì, thì khéo sao lại đụng ngay vào câu chuyện phiền phức này: Quận thái thú và châu thứ sử mâu thuẫn với nhau, cả hai đều dâng thư lên triều đình tố cáo nhau. Lúc bấy giờ là cuối đời Đông Hán, các quan trong triều xử lý những vụ tranh chấp ở các địa phương như thế này, thường lấy thời gian nhận được giấy tờ trước hay sau để phán xét phải trái. Hừ! Thái Sử Từ nhìn ra màn đêm xung quanh, buông một tiếng thở dài.
– Châu thứ sử đă gửi giấy tờ đi trước mất rồi! Quận thái thú cuống lên như kiến rơi vào chảo nóng, bắt ta đuổi thục mạng. Hừ! Mà người đưa thư làm sao còn chưa tới – Thái Sử Từ đến phía đông thành, nhìn bốn phía trinh sát.
Một cỗ xe ngựa từ phía trước bay tới, người xà ích chính là người đưa thư của châu thứ sử. Thái Sử Từ thoáng nghĩ ngay ra một kế: Sao ta lại chẳng làm như thế?
Also Read: Quốc Uyên khôn khéo tìm kẻ nói xấu
Thái Sử Từ vội bước lên phía trước:
– Chào quan khách! Ông đi đâu vội thế? Có phải muốn dâng sớ lên triều đình?
Người kia chưa hề quen biết Thái Sử Từ vội gật đầu:
– Dạ phải
Thái Sử Từ lại tỏ ra quan tâm:
– Sớ tấu để ở đâu?
Người kia gạt mồ hôi trên trán đáp:
Dạ cất trên xe kia ạ!
Thái Sử từ nhìn quanh làm ra bộ thần bí quan trọng:
– Quan khách! Thế ông còn chưa biết gì hay sao?
Người kia nhìn Thái Sử Từ một lượt từ đầu đến chân, thấy ông này có vẻ là quan triều đình, thầm mừng trong bụng: ”Xưa nay lên kinh đô làm việc gì, e không có người quen tiến cử, thì chậm trễ công việc. Người này hẳn là quan lại trong cung, át hẳn là thông thuộc, sao ta chẳng nhân dịp này mà lấy cho ông ta xem.”
Thái Sử Từ vừa nhận được tờ sớ tấu trong tay, liền rút đánh ”soạt” một tiếng từ trong bọc ra một con dao nhọn, nhanh như chớp cắt nát bản sớ tấu ra. Người kia vôi hô hoán lên:
– Có người cắt hỏng sớ tấu của tôi rồi đây này!
Bóng chiều u ám, bốn bề vắng lặng, hỏi còn có ai nghe thấy tiếng kêu ấy?
Thái Sử Từ ngắc đầu một cái:
Nếu anh chẳng đưa nó cho tôi, tôi đã chẳng làm hỏng nó. Chuyện này loan đi, thế nào anh cũng mang tội. Theo tôi, cả hai chúng ta cùng trốn đi là xong.
Người kia không còn đường nào khác, đành cùng với Thái Sử Từ lẩn trốn ở ngoài thành Lạc Dương. Nhờ màn đêm che chở, sau khi ra khỏi thành Thái Sử Từ lại lén bỏ rơi người kia, một mình vòng trở lại vào thành, dâng tờ sớ tấu của quận thái thú đã giấu sẵn trong người từ trước.
Nhờ sự thông minh nhanh nhẹn của Thái Sử Từ cuối cùng quận thú đã thắng kiện.