Chu Hu nói chuyện với người chết

Chu Hu đời Đông Hán khi làm quan huyện, chấp pháp rất nghiêm minh, không sợ gì quyền thế, rất được dân chúng ủng hộ, nhưng cũng làm mếch lòng rất nhiều quan lại.

– Một buổi sớm, Chu Hu nghe báo: trước cửa một ngôi chùa gần đó có một xác người bị treo lên, chân tay bị cắt hết. Chu Hu giật mình kinh hãi, ông cai quản vùng này mấy năm trời, trong huyện bình an vô sự ngay chuyện trộm cắp lặt vặt cũng rất ít thấy, hôm nay sao bỗng xảy ra trọng án giết người, thế thì còn ra thế nào nữa?.

Chu Hu lập tức ra tận nơi, thấy đã có rất nhiều người vây quanh đấy hóng chuyện.

– Ông bước lên phía trước, quả nhiên thấy có một xác chết máu me be bét treo ở đấy, chân tay bị cắt mất. Ông bảo mọi người dãn ra, mình ông đến gần cái xác ngắm nghía thật kỹ, phát hiện thấy ở mép nạn nhân không hề có vết máu, hình như là chết rồi mới bị treo lên.

Nhìn thấy thế, Chu Hu bỗng nảy ra một ý, bèn làm ra điệu bộ như đang trò chuyện với người chết, thi thoảng lại gật đầu. Mọi người đứng nhìn từ xa rất lấy làm lạ. Một lúc lâu sau Chu Hu mới lệnh cho lính tráng mang cái xác chết đó đi và nói nhỏ vào tai một người lính điều gì đó.

– Về đến nha môn Chu Hu cho triệu tập các quan lại tới, nghiêm túc nói:

Bản quan đến đây đã nhiều năm, chưa bao giờ xảy ra án giết người, việc này ta phải chịu trách nhiệm. Phá vụ trọng án này thế nào, bản quan đã có manh mối. Vừa rồi ta vừa hỏi han người chết, nên đã nắm được nội vụ của vụ án, có thể phá được ngay thôi. Xin các vị cứ chờ cho một lát sẽ có thể thấy được sự thực.

Các quan ai nấy cười thầm: Làm sao lại nói chuyện được với người chết?

– Một lát sau, một người lính chạy từ bên ngoài vào, nói thầm vào tai Chu Hu mấy câu. Chu Hu gật đầu, mỉm cười nói:

Các vị chú ý đây, vụ án này đã hai năm rõ mười Đình duyện đứng ra. Đình duyện hoảng hốt đứng dậy và bước ra giữa công đường.

Đọc thêm: Chiếc túi vải của Vương Chân dụ kẻ địch

– Chu Hu nói:

Ngươi tinh khôn lắm. Nhưng ngươi hãy nói cho rõ, tại sao lại làm trò ác độc thế?.

– Đình duyên lập tức đỏ mặt tía tai, ấp úng trong miệng: Tiểu nhân không biết đại nhân muốn chỉ việc gì?

Chu Hu bỗng đổi nét mặt:

– Nếu ngươi không khai hết sự thực ta sẽ ghép ngươi vào tội giết người? Đình duyên biết mình mắc hoạ lớn, đành khai thực: Trước đây ở chốn nha môn hắn vốn kiếm được nhiều món béo bở, nhưng sau khi Chu Hu lên làm quan lại rất thanh liêm, trị vì rất nghiêm khắc, hắn luôn thấy ấm ức và định bụng làm mất uy tín Chu Hu một phen.

Tối hôm ấy hắn ở nhà quê vào thành. Thấy trên gò đất hoang có ngôi mả mới bị bọn trộm đào lên, vứt xác chết ra ngoài, người chết bị đào lên không còn nhìn ra mặt mũi là ai, hắn bèn sinh ác ý, bỏ xác chết vào cái bao hắn mang theo người vốn để đựng lúa, nhưng cái xác lớn quá không bỏ vào được, bèn lấy dao cắt chân tay đi. Sau khi vào thành hắn len lén đem treo xác người lên cửa chùa gần nha môn, tạo nên vụ án giết người, để làm giảm uy tín Chu Hu, không ngờ bị Chu Hu vạch ra.

– Nguyên là khi Chu Hu nhìn cái xác, sau khi thấy có dính trấu và thấy vết cắt có vẻ khác, bèn lệnh cho tên lính ra hỏi ngay bọn lính canh cổng xem đêm trước có ai mang bao tải vào thành không. Khi biết chỉ có mình Đình duyện ông đã xác định là hắn gây nên chuyện.

Hai năm rõ mười: Rõ rành rành, không còn nghi ngờ gì nữa hoặc không còn chối cãi được nữa. – Việc đã hai năm rõ mười lại còn chối.

5/5 - (5 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận